Chương 4: Cuộc gọi trong phòng họp

Băng Hoa kia như bỏng phải lửa, vôi vàng rụt tay về.

Nhân viên trong phòng đang " xem kịch hay" vừa rồi đều cúi đầu vào máy vi tính tiếp tục làm việc, Tô Dung và Ân Kỳ cơ hồ muốn lên tiếng nhưng đành im lặng. Tôi quay sang nhìn họ, nở nụ cười trấn an, quay đầu lại thì thấy Túc tổng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang trợ lí Băng gần đó.

Anh trầm giọng: " Bản gốc của dự án đã copy xong chưa? Tôi cần tài liệu để tham khảo."

Băng Hoa cười gượng gạo, tôi chợt thấy cô ta giấu gì đó sau lưng.

" Xin lỗi sếp, em biết sếp cần nhưng Âu Thiên Quỳnh cứ làm khó, không để em dùng máy photo."

Bây giờ tôi mới thực sự chứng kiến cái gì là " nói dối không chớp mắt". Trước khi tôi cầm tài liệu đến thì cô ta rõ là đã copy bản dự án xong.

Túc Tự Lâm sẽ ra mặt thay trợ lí của anh ta mà trách móc tôi chăng?

Tôi không khỏi hiện lên ý nghĩ ấy trong đầu. Tiếp sau đó thì nghe giọng anh lạnh lùng vang lên: " Việc tôi giao, không tự giải quyết được cũng đừng đưa lí do."

Băng Hoa sững sờ, tôi cũng ngớ người.

" Tôi cho cô năm phút, mang bản dự án đã photo vào văn phòng phía trong ngay!"

Túc Tự Lâm cau mày, xoay người vào văn phòng phía trong của anh. Trợ lí Băng sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi, tôi cũng cảm thấy cô ta thật xui xẻo, cái thái độ của Túc tổng nhiều lúc làm người khác hoang mang là thế này đây.

Cuộc họp buổi trưa bắt đầu vào lúc 11h30"...

Hoá ra tôi không phải là bình an vô sự sau chuyện lúc sáng. Không biết từ đâu rơi xuống cái thông báo tôi là người chuẩn bị và sắp xếp phòng họp thay vì trợ lí Băng, chung quy là chạy việc vặt cho tổng giám đốc trong lúc cuộc họp diễn ra.==

Đúng như tôi nghĩ...

" Cô Âu, mang caffe tới đây."

" Vâng!"

" Cô Âu, lấy tài liệu phát cho mọi người."

" Vâng..."

" Cô Âu, mau đi tìm bản báo cáo có chữ kí của tôi trong phòng làm việc!"

"....."

Tôi chạy đi chạy lại suốt buổi, tần suất vận động của hai chân nhờ đó mà nâng cao đáng kể. Cũng coi như Túc Tự Lâm đang tạo điều kiện để tôi rèn luyện sự nhanh nhẹn và gia tăng sức khoẻ.

Cuối cùng tôi cũng rảnh rỗi đứng sang một bên xem cuộc họp diễn ra. Có vẻ như dự án xây dựng resort của họ đã được thống nhất. Túc tổng bỗng đưa mắt về phía tôi, ra hiệu đến chỗ anh. Tôi bất giác có linh cảm không hay. Tiếng chuông điện thoại vang lên khắp phòng họp, lại nữa là chuông điện thoại khá lớn, tôi giật mình đưa tay sờ túi quần đoạn ngơ ngác nhìn mọi ánh mắt đang hướng về phía mình.

Chắc lúc này Túc Tự Lâm đang cau mày nhìn tôi rồi.

Tôi không xác định là có hay không, chỉ xin lỗi mọi người rồi lủi ra ngoài nghe máy. Sau khi nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, tôi thở dài một cái rồi lướt phím nghe.

" Anh đến nơi rồi à?"

Bên kia vui vẻ đáp: " Ừm, vui không?"

Vui cái đầu heo nhà anh!!

" Có biết là gọi đúng lúc em đang bận không hả?!" Tôi quát vào máy.

Hứa Quang yên lặng một lúc, tôi còn tưởng anh bị doạ đến câm nín rồi thì giọng nói bên kia lại vang lên: " Sếp của em là ai?"

Tôi cau mày, anh hỏi đến sếp của tôi làm gì?

" Hiện đang là giờ nghỉ trưa của nhân viên, hắn ta bóc lột sức lao động quá đáng rồi đấy!"

Nghe xong câu này mới khiến tôi hơi tỉnh ra. Phải rồi, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa của nhân viên, Hứa Quang gọi vào giờ này cũng là không muốn làm phiền trong lúc tôi đang làm việc.

" Đừng càu nhàu nữa, em ra đón anh." Tôi nhẹ giọng.

" Được."

" Anh ở sân bay nào?"

.....