Chương 74: Nên Chấm Dứt

Lúc Thời Ngọc Minh tỉnh lại, cảm thấy cả người đều không còn chút sức lực, ngay cả hô hấp cũng có chút kiệt sức.

“Ngọc Minh, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!” Thẩm Như Ý nắm tay cô, vui vẻ nói: “Hu hu hu, cậu hù chết mình rồi!”

Thời Ngọc Minh khẽ cười một cái, lúc muốn nói chuyện mới biết mình đang đeo mặt nạ dưỡng khí, nói chuyện cũng ồm ồm.

“Như Ý..”

“Ơi, mình ở đây!” Thẩm Như Ý qua loa lau nước mặt trên mặt một cái, ngượng ngùng cười: “Đã mấy ngày không trang điểm, cậu đừng có chê mình xấu xí nhé?

Thời Ngọc Minh nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy chứ? Mà mắt cậu...!Sao giống cá vàng thế kia? Mình chỉ vị viêm ruột thừa chút thôi, cậu khóc thành dáng vẻ như thế này luôn sao?”

Lời này vừa thốt ra, trên mặt Thẩm Như Ý nước mắt lại chan hòa, trong thanh âm cũng nức nở theo: "...!Cậu đừng gạt mình nữa, mình biết hết rồi”

Thời Ngọc Minh ngẩn người, trong mắt đảo một vòng nhìn tứ phía, mới phát hiện phòng bệnh này...!Rất xa lạ.

Đây không phải bệnh viện trước kia cô làm phẫu thuật.

Là một bệnh viện khác.

Không có ai giúp cô che giấu bệnh tình.

Thời Ngọc Mình thở dài một hơi: “Được rồi, biết thì biết đi, một mình mình che giấu cái tin tức này cũng cảm thấy mệt quá, mệt lắm”

Thẩm Như Ý nắm chặt tay cô, cắn môi cố không để cho mình khóc nấc lên: “Không sao, sau này có mình mà.

Cậu là con gái một, mình cũng là con gái một.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, dù khác cha khác mẹ, chúng ta cũng là chị em ruột của nhau.

Tháng sinh của mình lớn hơn cậu, mình làm chị cậu là em, tất cả sau này để chị chăm lo cho em”

Thời Ngọc Minh không khỏi tức cười: “Được lắm đó cái cậu kia, lúc này còn không quên chiếm tiện nghi của mình!”

“Còn không thì sao? Ngọc Minh cậu không biết lúc đầu cậu ra mặt với quãng đời của mình sau này quan trọng đến bao nhiêu đãi.

Có lúc mình còn nghĩ, nếu như không phải lúc đầu là cậu giúp mình đối phó với những thứ bạo lực học đường kia, mình có thể sớm đã nhảy lầu tự sát rồi”

“Đừng có nói nhảm” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng cau mày: “Sinh mạng quá quý báu, cậu có biết có bao người cố gắng giành giật những ngày còn được sống khó khăn đến nhường nào hay không?”

Thẩm Như Ý liền nhớ tới bên trong những đoạn thu âm kia, nước mắt càng chảy càng nhiều: “Được rồi, được rồi, nghe cậu, mình không nói.

Ngọc Minh, cậu yên tâm, lúc mẹ cậu gọi điện đến mình đã nhận giúp cậu rồi, nói cậu ở chung với mình, bà ấy không biết cậu ở bệnh viện đầu”

Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu một cái: " Đừng nói cho mẹ mình, bà ấy lớn tuổi rồi, không chấp nhận nổi đâu?”

“Vậy cậu tính lừa gạt đến khi nào chứ?”

"...!Cố hết sức đi.

Mình hao tâm tổn trí muốn nhanh chóng giành lại quyền nuôi dưỡng Minh Nguyệt cũng là muốn trong tương lai nếu như mình không còn ở đây, mẹ mình có thể nuôi dưỡng Minh Nguyệt.

Sau này bà ấy cũng có một chỗ dựa mà sống tiếp.

Nếu không mình thật sự sợ bà ấy không chịu nổi.

Lúc bố mình qua đời bà ấy đã chịu một trận đả kích rồi.

Mình mà đi nữa, thật sợ bà ấy.”

“Mình biết, mình biết” Thẩm Như Ý nói: “Cậu yên tâm, mình giúp cậu giữ bí mật”

"...!Cảm ơn”

“Ngọc Minh” Thẩm Như Ý do dự một chút, vẫn nói: “Bác sĩ nói mình hỏi cậu thử xem, cậu còn chuyện gì muốn làm không? Câu nói đi, mình nhất định giúp cậu làm được”

Trên mặt Thời Ngọc Minh hiện lên một nụ cười tự giễu: “Mình muốn gặp con gái một lần”

“Được, dù mình có phải cướp bé cũng cướp con gái cậu từ chỗ Phong Đình Quân về.”

"...Nhưng mình còn muốn gặp Dương một lần.

Từ sau khi Dương tỉnh lại còn chưa được gặp mình”

“Được.

Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, chờ cậu nghỉ khỏe rồi, chúng ta sẽ dẫn theo Minh Nguyệt, còn có mẹ của cậu đi nước Mĩ, đoàn tụ cùng với cậu bé”

“Mình còn muốn..”

“Còn muốn gì?” Thẩm Như Ý hỏi tới: “Cậu nói đi, mình nghe đây”

“Mình muốn gặp tiên sinh một lần”

Thẩm Như Ý sợ run một chút: “Chính là người đàn ông thần bí kia đó à?”

“Đúng” Thời Ngọc Minh nói: “Trong lúc mình gian nan nhất là anh ta kéo mình từ trong vực sâu ra ngoài.

Anh ta vốn muốn mình cùng với anh ta hai người cùng nhau vượt qua những năm tháng sau này.

Nhưng mà không ngờ rằng mình phải đi trước rồi.

Mình cảm thấy rất có lỗi với anh ra”

Cái này có chút khó làm.

Thẩm Như Ý cắn môi suy nghĩ một chút: “Nhưng chúng ta cũng không biết anh ta là ai, làm sao đi gặp anh ta được? Đúng rồi, không phải anh ta gửi tin nhắn cho cậu hay sao? Cậu nhắn tin cho anh ta đi, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt”

Nhưng Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói: “Được rồi, mình không nên quấy nhiễu anh ta nữa”

“Ngọc Minh.”

“Như Ý, thật xin lỗi, công việc cậu giới thiệu cho mình, mình mới làm được một ngày đã...”

Thẩm Như Ý cứng rắn nói: “Lúc này rồi còn làm việc cái gì nữa chứ? Cậu không cần phải để ý đến nó, bên chỗ Lục Danh tôi đã nói với anh ta rồi, cùng lắm là bị anh ta mắng một trận thôi, mình chịu được”

Ting ting...!

Điện thoại di động báo chuông có tin nhắn.

Thẩm Như Ý cả kinh, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đưa điện thoại của Thời Ngọc Minh qua cho cô: “Cậu mau nhìn xem có phải anh ta nhắn tin cho cậu hay không?”

Đúng là của anh ta.

“Tại soa không sớm nói cho tôi biết?”

Cô cười khẽ, muốn đánh chữ trả lời, nhưng cố gắng nhiều lần, thật sự là không cầm được điện thoại di động.

Đúng lúc ấy thì, anh ta trực tiếp gọi điện đến.

Thẩm Như Ý thấy vậy, giúp cô bắt máy, lấy tay đưa lên đặt ở bên tại Thời Ngọc Minh.

Thời Ngọc Minh cảm kích nhìn cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: "...!Tiên sinh."

"Ngọc Minh, giọng cô nghe rất yếu ớt."

"Thật xin lỗi anh, đề nghị lần trước anh nói, có thể tôi không có cách nào đáp ứng được rồi"

"Không sao." Anh ta nói: “Đoạn đường cuối cùng trong sinh mạng của cô, tôi đi cùng với cô.

Có tôi đây, cô không phải sợ”.

Giọng nói của người nọ rất dịu dàng, còn mang ý âm thầm trách mắng, cũng rất có sức hút, luôn có thể khiến cho người khác yên tâm một cách khó hiểu.

"...!Được” Cô nói: “Thưa anh, đời này tôi nợ anh quá nhiều.

Chờ sau khi tôi đi rồi, kiếp sau nhất định sẽ tới ở cùng anh”

“Vậy chúng ta thống nhất như vậy, không cho phép đổi ý”.

“Vâng” Thời Ngọc Minh khẽ lên tiếng, dừng một chút, lấy dũng khí, hỏi tới: “Thưa anh, tôi...!Có thể gặp mặt anh được không?”

Người nọ cũng trầm mặc.

Cực kỳ lâu.

Thời Ngọc Minh có chút áy náy, vội vàng nói: “Thật xin lỗi anh, mấy câu này coi như tôi chưa nói quá, là tôi quá mạo phạm”

“Ngọc Minh”

“Trạng thái hiện tại của chúng ta, không thích hợp gặp mặt”

"...!Được, sau này tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa”

“Tôi cũng có đắn đo của mình, hy vọng cô có thể hiểu”

“Tôi có thể hiểu mà.

Đây không phải là vấn đề của anh, là tôi yêu cầu quá nhiều”

Người nọ nặng nề thở dài, nói: “Cô dưỡng bệnh cho thật tốt.

Chờ đến khi cô khá hơn một chút, tôi sẽ đến đón cô về nhà”

Đột nhiên, sống mũi Thời Ngọc Minh chua xót: “Được.”

Về nhà?

Cô làm gì còn có nhà?

Nhà họ Thời, nhà họ Phong đều không phải.

Nơi cô có thể tùy ý ra vào, chỉ có căn phòng số 1231 ở khách sạn Dung Thành mà thôi.”

Nơi thuộc về cô, cũng chỉ là nửa cái giường trong phòng đó.

“Ngọc Minh, trong những ngày kế tiếp, tôi sẽ xuất hiện ở trước mặt cô, cho cô thấy tôi.

Nhưng xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết tôi là ai?

Thời Ngọc Minh phản ứng một chút, như người mới ở trong mộng tỉnh lại: "...Nói cách khác, anh sẽ dùng dáng vẻ của một người xa lạ, gặp tôi vào lúc ban ngày, đúng không?”

“Đúng, có lẽ...!Cũng không phải người xa lạ”.

Thời Ngọc Minh cắn môi, ý câu nói này của anh ta...!Bọn họ trước đó thật sự có quen biết, đúng không?

“Ngọc Minh, chân tướng có lúc không phải là kết quả mà cô mong đợi, ngược lại, là con dao gϊếŧ người”

“Tiên sinh, cảm ơn anh”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Như Ý cẩn thận thu điện thoại của cô lại, đặt ở bên gối.

“Ngọc Minh” "Ù?"

“Phong Đình Quân ở bên ngoài, cậu ngủ mê man ba ngày ba đêm, anh ta vẫn ở bên ngoài trông nom, cậu có muốn gặp anh ta không?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Mình không muốn gặp lại anh ta.

Giấy li dị đã kí, thủ tục li dị tiếp theo mình sẽ tìm luật sư tới làm giúp mình.

Mình hy vọng lúc mình đi là được tự do tự tại, không phải là vợ của ai?

Thẩm Như Ý nặng nề gật đầu: “Được, mình giúp cậu tìm luật sư”

“Không cần đâu Như Ý.

Mình biết một người bạn.

Người bạn này ở nước Mĩ chăm sóc cho Dương, người đó là luật sư”

“Vậy được, mình liên lạc giúp cậu”

“Còn có.” Thời Ngọc Minh nói: “Được rồi, mọi việc dù sao có bắt đầu cũng phải có kết thúc.

Cậu gọi anh ta vào đi, mình cùng với anh ta...!Dây dưa hơn hai mươi năm, nhiều lần cũng nên đứt đoạn rồi, là mình cưỡng ép giữ lại.

Bây giờ cũng nên kết thúc, chi bằng ngay hôm nay đối mặt kết thúc hết đi”

Thẩm Như Ý đứng dậy: “Được, vậy cậu chờ một chút, bây giờ mình sẽ đi gọi anh ta ngay”

- --------------------.