Chương 17

Kế Hoằng suýt chút nữa đem miếng thịt phun ra: “Ôn Ôn, em….. cái kia, anh vẫn biết mị lực của nhà mới so với anh lớn hơn, bất quá em cũng không cần phải nói trắng ra như vậy đi, tốt xấu gì cũng là anh trả tiền mua nhà lớn như vậy. Chậc chậc, anh cho tới bây giờ cũng không nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt của em đâu.”

Ôn Nhuận ha ha cười: “A, này, ….. ha ha, cái kia …. thép tốt nên được sử dụng một cách khôn ngoan, ha ha ha, lời ngon tiếng ngọt cũng giống như vậy.” Nói xong cậu

đến bên cạnh Kế Hoằng ngồi xuống, chờ mong hỏi: “Cuối tuần này chúng ta đi mua nhà được không?” Kế Hoằng gật gật đầu, nuốt vào miếng thịt kho tàu

cuối cùng: “Được, bất quá phải đi mua quần áo trước, mua xong rồi mới đi xem nhà.”

Ôn Nhuận nhíu mày nói: “Mua quần áo gì? Anh không phải đã có vài chục bộ rồi sao? Anh còn muốn mua gì nữa?” Kế Hoằng cười cười nói: “Đương nhiên không phải mua cho anh, em xem đi, mỗi lần muốn mua đồ cho em, em đều không chịu đi, rốt cuộc lần trước đi mua nhẫn còn không phải bị người ta xem thường, lần này em cứ yên tâm, anh sẽ chọn cho em.”

Ôn Nhuận hừ một tiếng: “Quên đi, em

sợ anh

rồi, ai chẳng biết ánh mắt anh

chuyên hướng về mấy khu giá cả cao ngất, em

có vài bộ

quần áo là đã đủ rồi, thật là, kết hôn rồi, còn muốn trông cậy vào mấy thứ tây trang giày da để cưa cẩm em gái

a.” Cậu vừa mới nói xong, Kế Hoằng liền nhịn không được cười nói: “Ôn Ôn, không phải anh muốn hất nước lạnh vào em, nhưng mà em

cho dù có mặc tây trang giày da cũng không thu hút được em gái

nào đâu.”

“Kế Hoằng, anh

muốn chết có phải không?” Ôn Nhuận nghiến răng nghiến lợi nhéo lỗ tai hắn: “Anh thật đã quên đi, em

thế nhưng lại cự tuyệt một cô gái xinh đẹp phi thường tốt để cũng người nào đó kết hôn …….” Không đợi nói xong, Kế Hoằng một phen ôm chầm lấy cậu, hì hì cười nói: “Anh biết anh biết, anh sao lại có khả năng quên đi được? Cái buổi tối lạnh giá kia, hoàng hôn như máu, tâm tình của anh

thống khổ chờ đợi người rất quan trọng

trở về, a, đó là một cái ….”

“Nôn …..” Ôn Nhuận một bộ dáng giống như sắp nôn ra: “Van cầu anh

đừng nói nữa, em

sắp nhịn không được.” Hai người vừa nói vừa đùa giỡn, một bên lăn đến giường, quần áo nhanh chóng bị cởi xuống, dục hỏa tăng vọt đốt cháy lý trí, chìm vào thế giới của hai người, không có che lấp cùng e lệ, chỉ có hai người đang kịch liệt giao triền cùng một chỗ, tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn, làm cho dục hỏa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.

“A ….. Kế Hoằng ….. chậm ….. chậm một chút ….. Anh

….. xấu xa …… Em

….. em

….. không thở nổi.” Trên làn da trắng nõn của Ôn Nhuận nở rộ nhiều đóa hồng mai, là dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ mà Kế Hoằng lưu lại. Kế Hoằng va chạm càng thêm mạnh mẽ, hung khí dưới thân tựa như một bảo kiếm lợi hại, mạnh mẽ

đến mức Ôn Nhuận không thể không cầu xin tha thứ.

“Ôn Ôn, em

xác định muốn anh

chậm lại sao?” Kế Hoằng cũng thở dốc hỏi, hai tay của hắn ôm trụ lấy bả vai Ôn Nhuận, trong mắt ngập tràn yêu thương, môi hắn hạ xuống vầng trán dày đặc dấu hôn của cậu. Nghe Ôn Nhuận thét chói tai, hắn dừng lại động tác, cố nén khát vọng được xỏ xuyên vào cơ thể, để hung khí trướng đại lẳng lặng nằm yên ở nơi ấm áp đó.

Hành động này làm cho Ôn Nhuận đang chìm vào kɧoáı ©ảʍ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, hai tay cậu ở trên lưng Kế Hoằng cào loạn: “Anh …… ô ô …… anh

là cái đồ bại hoại ….. Mau

….. ô ô ô, mau ….Anh

là cố ý bức điên em

….. Ô ô ô …..” Kế Hoằng rất vô tội giật mình, lại dừng lại, thở dài nói: “Aiz, Ôn Ôn, anh

thật sự là càng ngày càng không hiểu em, anh

động nhanh, em

nói anh

xấu xa này nọ, động chậm, em

lại nói anh

bại hoại, rốt cuộc anh

phải làm sao mới vừa lòng em

đây? Nếu không anh

liền động không nhanh không chậm, như vậy em

sẽ thoải mái một chút a.” Hắn thuần thục sử dụng hung khí cực đại kia, không nhanh không chậm giữa hai mông cánh hoa phấn nộn ra vào mội chút, lại thêm một chút nữa …..

Sau đó liền nghe được thanh âm Ôn Nhuận nghiến răng “Anh, hỗn đản này ……anh …… anh

chính là cố ý.” Ôn Nhuận trừng mắt nhìn Kế Hoằng bi phẫn lên án: “En ….. Anh

……làm nhanh …. Nhanh lên, anh …… anh không nghe lời em sao?” Tên hỗn đản này tuyệt đối là cố ý, còn bày ra bộ dạng như hết thảy đều là lỗi của mình, hắn căn bản là muốn mình nói ra những lời đáng xấu hổ này mới bằng lòng bỏ qua. Quả nhiên Kế Hoằng lành lạnh mở miệng hỏi: “Nhanh? Nhanh cái gì? Ôn Ôn, em

không nói rõ ràng, anh

cũng không biết a.”

“Động nhanh lên.” Ôn Nhuận mười ngón tay gắt gao bám chặt trên lưng Kế Hoằng, ‘Ô ô ô, lần nào tên hỗn đản này cũng thành công, thật sự là quá mất mặt rồi a.’

“Tuân lệnh.” Kế Hoằng cao hứng một phen ôm chặt lấy thắt lưng Ôn Nhuận, chính mình quỳ xuống, nâng mông cánh hoa của Ôn Nhuận lên, đem côn th*t nóng như lửa hung hăng tiến vào tiểu cúc hoa ướŧ áŧ, khiến Ôn Nhuận sợ hãi đến kêu ra tiếng, rồi ngay lập tức ôm Ôn Nhuận ngồi xuống, để cho cậu ôm trụ bả vai mình một phen mưa rền gió dữ mãnh liệt tiến công. Chỉ thấy Ôn Nhuận thân mình cao thấp phập phồng, lắc lư không ngừng, miệng liên tục rêи ɾỉ, thanh âm da^ʍ mĩ bỗng chốc ngập tràn khắp phòng.