Chương 39: Phải Nuôi Bằng Sự Nghèo Khó (2)

Nói đến đây sắc mặt hắn lập tức âm lãnh hẳn lên!

Thua thiệt ở Bán Thanh Sơn để cho hắn rất là mất mặt!

Nam Huyền đột nhiên nói: “Sơn mạch Nam Sơn từng xuất hiện một yêu thú Đế cấp!"

Khâu trưởng lão nhíu mày: “Ta nghe nói qua việc này, như thế nào? Cùng người này có liên quan?"

Nam Huyền gật đầu: “Nam Thanh Việt tỷ tỷ của ta lúc trước là chết mất ở chỗ này đấy! Mà lúc đầu năm người bọn họ cùng nhau rơi xuống Bí Cảnh kia. Nhưng cuối cùng, tỷ tỷ của ta cùng thiếu gia Trịnh Lâm của Trịnh gia chết mất, ba người bọn họ còn sống! Mà theo chúng ta biết, Từ gia từ trong đó đã chiếm được một tòa linh mạch, hơn nữa còn là linh mạch cực phẩm!"

Linh mạch cực phẩm!

Khâu trưởng lão thần sắc động dung!

Nam Huyền tiếp tục nói: "Mà theo thám tử của chúng ta hồi báo, cái chỗ đó không chỉ có có linh mạch mà còn có địa mạch!"

Địa mạch!

Khâu trưởng lão sắc mặt lập tức biến đổi: “Ý của ngươi là, địa mạch kia. . ."

Nam Huyền nói khẽ: "Ngoại trừ địa mạch, nhất định còn có bảo vật khác, ví dụ như cực phẩm Linh Tinh và kim tinh! Thậm chí còn có thứ tốt khác."

Khâu trưởng lão trầm giọng nói: "Hiện tại hắn được Phí đạo sư bảo hộ, chúng ta không động vào hắn được đâu!"

Nam Huyền cười nói: "Không phải Tôn Hùng vẫn một mực đang theo đuổi vị Nạp Lan cô nương kia sao?"

Khâu trưởng lão hai mắt híp lại: “Ngươi là muốn châm ngòi hai người bọn họ, để cho bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau?"

Nam Huyền lắc đầu: “Không cần chúng ta châm ngòi, tự tên Tôn Hùng kia sẽ đi tìm hắn gây sự. Nhưng chúng ta cần thêm một mồi lửa."

Khâu trưởng lão trầm giọng nói: “Thêm như thế nào?"

Nam Huyền cười nói: "Rất đơn giản chỉ cần nói là Diệp Quan công tử ở chung một đỉnh núi với Nạp Lan cô nương!"

Khâu trưởng lão nhíu mày: “Chỉ có như vậy?"



Nam Huyền cười ha ha: “Khâu trưởng lão ngươi không hiểu, trong mắt nam nhân không được phép có một hạt cát. Tin tức này vừa truyền ra tất nhiên sẽ bị nghe nhầm đồn bậy. Truyền tới cuối cùng sẽ biến thành vị Diệp công tử này cùng Nạp Lan cô nương đã ở chung! Lúc này Tôn Hùng làm sao có thể nhịn được?"

Khâu trưởng lão mỉm cười: “Lời đồn có thể gϊếŧ người!"

Nam Huyền gật đầu: “Đừng cho người của chúng ta đi rải lời đồn này, cứ để người khác đi!"

Khâu trưởng lão khẽ gật đầu: “Đã biết!"

Nói xong hắn quay người rời đi.

Nam Huyền hai mắt chậm rãi đóng lại: “Tỷ. . . Ngươi yên tâm, ta không chỉ muốn hắn đền mạng, còn muốn toàn bộ Diệp tộc đền mạng cho ngươi. . ."

. . .

Diệp Quan đi tìm Phí Bán Thanh.

Phí Bán Thanh nhìn xem Diệp Quan: “Ngươi muốn công pháp Thiên giai?"

Diệp Quan gật đầu.

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Cái này ta không giúp được ngươi!"

Diệp Quan khó hiểu: “Vì sao?"

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Nói thật cho ngươi biết, học viện tổng cộng chỉ có ba quyến công pháp Thiên giai, đều tại kinh các. Người bình thường căn bản không có cách nào xem được!"

Diệp Quan do dự một lát, sau đó nói: "Đạo sư ngươi tu luyện là công pháp gì?"

Phí Bán Giọng nói thanh nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng có ý đồ với công pháp của ta, ta tu luyện đúng là công pháp Thiên giai. Nhưng học viện có nghiêm lệnh, không được tự mình truyền cho học sinh. Học sinh muốn đạt được Công pháp Thiên giai cần phải dùng rất nhiều học phần để đổi."

Diệp Quan nhíu mày: “Học phần?"

Phí Bán Thanh gật đầu: “Có hai loại phương pháp có thể đạt được học phần, thứ nhất là hoàn thành một ít nhiệm vụ do học viện tuyên bố. Ví dụ như đuổi gϊếŧ một ít người bị học viện truy nã, hoặc là lập được đại công cho học viện. Mà ngươi muốn dựa vào những cách này để đạt được Công pháp Thiên giai cần ít nhất mười năm!"

Mười năm!

Diệp Quan trực tiếp lắc đầu: “Đổi cách khác!"



Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quan: “Đi đoạt!"

Diệp Quan do dự xuống, sau đó nói: "Người thủ kinh có mạnh không?"

Phí Bán Thanh đột nhiên gõ đầu Diệp Quan một cái, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi còn muốn đi đoạt?"

Diệp Quan mỉm cười xấu hổ.

Phí Bán Thanh nói: "Ngươi đừng xằng bậy! Đi cướp kinh các, đừng nói là ta kể cả viện thủ cũng không bảo vệ được ngươi!"

Diệp Quan lập tức có chút đau đầu!

Chẳng lẽ thật sự muốn dùng công pháp Địa giai?

Phí Bán Thanh nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi một chỗ!"

Nói xong nàng trực tiếp mang theo Diệp Quan đi ra đại điện.

Chỉ chốc lát hai người tới trước một tòa thành cổ.

Tòa thành này tên là Huyền Thành, tọa lạc dưới chân núi học viện Quan Huyền, vô cùng phồn hoa.

Phí Bán Thanh mang theo Diệp Quan hướng phía xa xa đi tới. Diệp Quan nhìn con đường người đến người đi tấp nập, có chút tò mò: “Đạo sư, đi nơi nào?"

Phí Bán Thanh nói: "Đi Tiên Bảo Các!"

Tiên Bảo Các!

Diệp Quan nói: "Chính là thương hội lớn nhất Nam Châu?"

Phí Bán Thanh gật đầu.

Diệp Quan đang định nói điều gì thì hai người đã đến nơi!

Vừa tới cửa ra vào Tiên Bảo Các có một vị lão giả áo xám bước ra đón, cười nói: "Phí đạo sư, ngài hôm nay như thế nào có rảnh đến Tiên Bảo Các rồi hả?"