Chương 105: Chờ lệnh của tòa án đi.

Vì Tần Tử Văn đi quá vội cơ bản Triệu Minh không thể đuổi kịp.

Tần Tử Văn đạp ga phóng như bay ở trên đường, rất nhanh anh đã đứng trước cửa của Vương thị. cả người hầm hầm tỏa ra sát khí Tần Tử Văn lao thẳng lên phòng là việc của Vương Tuấn Kiệt, không một động thái gõ cửa anh đã trực tiếp xong thẳng vào phòng, nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt vẫn còn đang thảnh thơi ngồi ở đó đánh máy, Tần Tử Văn đi đến một lực đã tùm lấy cổ áo của Vương Tuấn Kiệt nhấc người cậu ta đứng lên, tay dùng tất cả lực mà mình có đem theo cả lòng hận thù anh đấm mạnh vào hóc mắt của cậu ta đến khi bật máu.

Vừa lúc này Triệu Minh đã đuổi đến kịp, anh lao vào cố tách Tần Tử Văn ra:“Tử Văn cậu bình tĩnh đi. Người như hắn ta, không đáng”

Cả người bị Triệu Minh ghìm lại, cơ ngực Tần Tử Văn nở ra không ngừng bực tức mà thở liên hồi, ánh mắt như dao gâm sắt lạnh anh vẫn chăm chăm bám lấy Vương Tuấn Kiệt đang ôm lấy mắt của mình đau đớn mà nằm lăn lóc dưới sàn:“Tuấn Kiệt, bao lâu nay tao luôn coi mày là bạn. Tao không ngờ có một ngày tao với mày phải đi đến bước đường ngày hôm nay”

Răng cắn chặt cố nuốt đi nổi đau Vương Tuấn Kiệt một tay ôm lấy mắt của mình gắng đứng dậy:“Tử Văn mày đừng có ở đây mà giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải tại mày thì tao có trở nên dáng vẻ ngày hôm nay không?”

“Triệu Minh anh buông tôi ra” Tần Tử Văn quay sang Triệu Minh lớn giọng, hôm nay nhất định anh phải đánh chết con người này.

Nhưng Triệu Minh thì vẫn một mực không chịu buông, nếu thật sự để Tần Tử Văn đánh chết loại người này thì Mặt Trời Nhỏ phải làm sao chứ? Một đôi mắt còn chưa đủ làm cô ấy đau đớn hay sao? Mà Tần Tử Văn còn tự mình đi tìm con đường chết chứ?

“Tử Văn cậu bình tĩnh, Mặt Trời Nhỏ em ấy còn đang chờ cậu. Từ nay cậu chính là đôi mắt của em ấy. Nếu cậu còn ở đây làm điều ngu ngốc thì em ấy phải thế nào? Cậu định để em ấy lại một mình sao?”

Tần Tử Văn:“Anh buông ra đi, tôi tự biết cân nhắc”

Đứng trước sự kiên định của Tần Tử Văn, Triệu Minh cuối cùng cũng từ từ buông anh ra mà đứng sang một bên.

Tần Tử Văn bước đến gần Vương Tuấn Kiệt tay chỉ thẳng vào mặt hắn ta:“Tuấn Kiệt tất cả đều là sự lựa chọn của mày, tao chưa chừng ép mày bất cứ một điều gì cả. Còn Phương Tiểu Kiều cô ta phải trả giá cho những gì cô ta đã làm thôi. Nếu cô ta ngoan ngoãn ở bên cạnh mày có lẽ tao cũng đã thật lòng chúc phúc rồi. Là tụi mày bất nhân trước thì đừng trách tao bất nghĩa”

Vương Tuấn Kiệt bỗng nhiên phì cười đầy giễu cợt:“Tử Văn rõ ràng là mày tiệt đường sống của cô ấy trước. Người bất nhân chẳng phải là mày sao? Mày ở đây giả vờ thanh cao gì chứ? Tao chỉ thay cô ấy đòi lại tất cả những gì mà cô vợ yêu dấu của mày đã nợ cô ấy thôi”

“Mày…” Tần Tử Văn lần nữa lao đến nhưng lại tiếp tục bị Triệu Minh giữ lại.

Nhìn thấy nụ cười đầy đắc chí trên môi của Vương Tuấn Kiệt, mà lòng Tần Tử Văn không khỏi sôi trào lửa hận:“Tuấn Kiệt mày chờ lệnh của tòa án đi”

Nói rồi Tần Tử Văn gỡ cánh tay của Triệu Minh ra một mạch rời khỏi cái nơi dơ bẩn này.

Ngồi trong xe trầm ngâm một lúc Triệu Minh xoay người hỏi Tần Tử Văn:“Cậu định tống hắn vào tù thật sao?”

Tần Tử Văn:“Không thì sao nữa? Để cậu ta nhởn nhơ như thế à?”

Triệu Minh:“Vậy hợp đồng cậu kí”

Mọi chuyện đã đi đến bước đường ngày hôm nay Tần Tử Văn cũng không định giấu giếm nữa anh lười biếng nhã chữ:“Triệu Minh anh nghĩ đi một khi bên tòa án triệu tập Vương thị vì lí do làm ăn gian dối, giấy tờ chứng từ đều là làm giả. Thì anh nghĩ xem Vương thị sẽ thế nào? Hắn ra sẽ ra sao? Hơn nữa vừa hay tôi lại kí kết hợp đồng với Vương thị, vi phạm hợp đồng chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bồi thường, không phải đây là cơ hội tốt để tôi có thể thâu tóm được Vương thị sao?”

Triệu Minh nhìn Tần Tử Văn một lúc mày nhướng lên, không có ý kiến gì nhấn ga anh lái xe quay trở về bệnh viện.

Sau khi Tần Tử Văn và Triệu Minh rời đi được một lúc, người của tòa án cũng đã được cử tới Vương thị.



Đường Cảnh Nghi tỉnh lại cũng đã được hơn hai ngày rồi, nhưng trước mắt cô cũng chỉ là một khoảng đen trống rỗng, cô cứ ủ rủ hết ngồi thừ ra đó rồi lại nằm vất vưởng. Dù Tần Tử Văn hay mọi người khuyên nhủ thế nào thì đối với cô nó cứ như gió thoảng mây bay vậy.

Hôm nay cũng thế, nhân lúc Tần Tử Văn ra ngoài mua cháo cô lại co người vào một góc nhỏ trên chiếc giường bệnh nhân ôm mặt mà khóc. Cô thật sự cũng muốn mạnh mẽ nhưng biết làm sao được, bây giờ cô như trở thành gánh nặng cho người khác vậy. Rõ ràng cô đang cảm nhận rõ từng sắc màu của cuộc sống đùng một cái tất cả trong cô chỉ còn lại một màu đen. Làm sao cô có thể chấp nhận được chứ?