Chương 28: Xấu Hổ

Thấy cô ấy như vậy, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng...

"Biết cặn kẽ như vậy, chẳng lẽ cậu...."

Tôi không nói hết câu, nhưng cô ấy hẳn có thể hiểu được.

Tống Hàm Ngưng lập tức trở nên căng thẳng, che miệng tôi lại, "Đừng nói linh tinh, tớ không bị, chỉ là nghe người ta nói thôi!"

Tôi chỉ biết gật đầu.

Tiếp đó Tống Hàm Ngưng quả thực như biến thành người khác, để bầu không khí bớt gượng gạo, tôi lại phải dời trọng tâm câu chuyện đến bộ phim lúc nãy.

"Sao cậu lại có mấy bộ phim này, không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô nàng này nữa!"

Quả nhiên, tôi mới đề cập đến chuyện này một cái cô nàng liền vô cùng hào hứng, "Cái này thì cậu không biết đâu, kỳ thực tớ còn hâm mộ mấy cô gái này, có thể chơi với đủ loại đàn ông, có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ đủ loại đàn ông!"

Nói thật, tôi có chút khó hiểu với tư tưởng của Tống Hàm Ngưng, nhưng không thể không nói, câu này của cô ấy cũng đúng phần nào.

"Được rồi, tớ không nói lại với cậu được, mau chuẩn bị đi ngủ đi!" Nói xong, tôi đứng dậy, lúc nãy vì nói chuyện với Tống Hàm Ngưng nên chúng tôi ngồi cách nhau cũng không xa.

Cho nên khi tôi đứng dậy, Tống Hàm Ngưng đương nhiên nhìn về phía tôi.

Kết quả lại xảy ra một chuyện xẩu hổ không gì sánh được....

Chỗ tôi ngồi lúc trước lại có một bãi nước, xấu hổ nhất là tôi không hề phát hiện ra, là do có tiếng thét chói tai tôi mới biết được chuyện này!

"Còn nói không có cảm giác gì, ướt như thế này rồi!" Tống Hàm Ngưng nói, cười xấu xa đi về phía tôi.

"Không... không phải vậy..." Tôi rất muốn giải thích, nhưng vệt nước kia bắt mắt đến thế, khiến mọi lời nói của tôi đều trở nên bất lực!

"Còn nói không phải!" Tống Hàm Ngưng nói xong liền duỗi tay về phía tôi, đầu tiên là ôm lấy tôi, sau đó thò tay đến chỗ đó!

Bởi vì lúc nãy đã tắm rồi nên tôi đã giặt hết quần áo và đồ lót, cũng không thay đồ mới, cho nên trên người vẫn quấn khăn tắm, lúc nãy thấy không có gì, nhưng giờ bỗng lòi ra vấn đề. Tống Hàm Ngưng không gặp bất cứ vật cản nào, vươn tay chạm thẳng vào cửa mình tôi!

"Ây da, đã ướt thế này rồi, còn nhiều hơn tớ ấy!"

Tống Hàm Ngưng nói vậy khiến gương mặt đã đỏ lựng của tôi lại càng đỏ hơn, "Đừng.... đừng nghịch..."

Tay cô nàng không phải chỉ để yên ở đó mà còn đảo quanh bốn phía theo quy luật, khiến cho suy nghĩ tôi đã cố nén trong nháy mắt đến cực hạn!

Ngay vào lúc tôi sắp sụp đổ, Tống Hàm Ngưng lại đột nhiên rụt tay lại, sự chênh lệch trong chớp nhoáng nhất thời khiến tôi thấy vô cùng khó chịu, đáy lòng vốn còn vùng vẫy, cũng hoàn toàn tan vỡ!

"Sao nào, sướиɠ không?"

Đối diện với câu hỏi của Tống Hàm Ngưng, tôi vội vàng gật đầu, chút lý trí còn sót lại nói cho tôi biết, không thể như vậy!

Nhưng ngay sau đó, một câu nói của Tống Hàm Ngưng đã thiêu đốt tôi hoàn toàn!

"Chúng ta cùng giúp nhau thoải mái, thế nào?"

Lúc cô ấy nói những lời này, tôi nhất thời nghĩ đến cái thứ bị tôi tưởng lầm làm bút laser gì đó....

"Được!"

Thấy tôi trả lời thoải mái như vậy, Tống Hàm Ngưng cũng trở nên kích động, TV cũng không thèm tắt, bỏ lại tôi vọt vào trong buồng, cầm lấy cái hộp của mình rồi chạy ra.

Nói thực, khi Tống Hàm Ngưng cầm chiếc hộp ra, trong lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi làm vậy, hơn nữa còn trong tình huống không có đàn ông...

Có điều sự mong đợi trong lòng vẫn nhiều hơn, trông chờ thứ kia có thể giống như lời Tống Hàm Ngưng, mang cho tôi sự kinh hỉ vô cùng! Khiến tôi không bao giờ vì trống rỗng mà khổ sở nữa!

Tống Hàm Ngưng lấy đồ trong hộp ra, không bắt đầu ngay như tôi nghĩ mà bước đến bên cạnh tôi, vừa cười vừa nói: "Nào, bảo bối, để bổn đại gia hôn một cái nào."