Chương 263

Chờ đến khi kết thúc chuyện này, trả thù đến từ Sâm La đình, tuyệt đối không phải thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được.

Hy vọng đến lúc đó, các ngươi còn có thể cười được.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng điểm này, có đánh chết lão tử cũng không nhập bọn với các ngươi! Nhưng, nghĩ lại kỳ thực đám Vân Dương đã là lợn chết không sợ nước sôi...

Hắn đã đắc tội Tứ Quý lâu, sao còn phải sợ Sâm La đình?

Chết trong tay ai cũng là chết mà thôi...

Nghĩ đến đây, Bạch Y Tuyết xúc động thở dài.

Ta trêu chọc phải ai a? Ngơ ngơ ngác ngác bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ...

Chuyện Bạch Y Tuyết nghĩ đến, sao Vân Dương có thể không nghĩ ra? Mắt thấy Bạch Y Tuyết rời đi, vẻ mặt thản nhiên của hắn cũng lập tức thu lại, cau mày, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.

Thủy Vô Âm nói:

- Công tử đang lo sự trả thù của Sâm La đình sao?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Thực lực tổng hợp của Sâm La đình, coi như kém Tứ Quý lâu, cũng sẽ không kém quá nhiều, một quái vật khổng lồ như vậy lại bị chúng ta tính kế, coi như hiện tại bọn hắn phải chịu sự ràng buộc của khế ước. Nhưng tương lai nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua cho chúng ta, nghiêm ngặt mà nói, tính toán này của chúng ta, thực sự cái được không bù nổi cái mất, thậm chí còn có thể nói là tự làm tự chịu.

Thủy Vô Âm nói:

- Liên quan tới chuyện này, trong lòng ta lại có một suy nghĩ, có điều phải xem lần này Sâm La đình xuất thủ như thế nào mới có thể định án, bây giờ mà nói có chút sớm, kế hoạch không kịp biến hóa a!

Vân Dương thở dài.

Hắn cũng không già mồm, cũng không vì thành công nhất thời mà cảm thấy vui vẻ.

Trong lòng hắn, tuyệt đối không dễ dàng như biểu hiện ngoài mặt.

Sâm La đình, Tứ Quý lâu.

Hai con quái vật không lồ nhất nhì thiên hạ.

Sâm La đình âm thầm làm việc, mà Tứ Quý lâu thì lại hoàn toàn ẩn núp. Một cái là tổ chức sát thủ, một cái lại là tổ chức thần bí.

Chỉ cần Tần Quảng Vương nhận nhiệm vụ này, như vậy cơ bản là Hà Hán Thanh phải chết không thể nghi ngờ.

Lấy thực lực cùng nội tình của Sâm La đình, gϊếŧ một cái Xuân Hàn Tôn Chủ cũng không phải là việc quá khó.

Nhưng chỉ cần Hà Hán Thanh vừa chết, coi như có thể kích động chiến tranh giữa hai đại bang phái, nhưng phiền phức của hắn, cũng lần lượt mà đến.

Dù sao hắn mới là người thúc đẩy trường tranh đấu giữa hai bang phái, là công địch của cả hai nhà!

Điều càng mấu chốt hơn... Lần này hắn làm việc, là dùng diện mạo thực sự của Vân Dương, mà Tần Quảng Vương từng nhìn thấy vân tướng công thể của hắn, nếu xâu chuỗi lại, chưa hẳn không thể kết luận hắn là Vân Tôn!

Kỳ thực Vân Dương cũng không phải không nghĩ tới dịch dung, nhưng nhân vật như Tần Quảng Vương nào có thể dễ lừa gạt như vậy? Chỉ sợ bản tôn xuất mã, biến thành người khác, Tần Quảng Vương ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn tới!

- Kế sách trước mắt... Nhất định phải phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn bị vẫn hơn.

Vân Dương chớp động.

Mễ Không Quần chết rồi.

Khi người trong cung phát hiện thi thể của Mễ Không Quần, đã là buổi chiều ngày thứ hai.

Nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ của Mễ Không Quần, đại nội tổng quản Khương Trung giận tím mặt, phân trách nhiệm điều tra rõ ràng.

Mà tin tức này, khiến toàn bộ hoàng cung vì thế mà chấn động.

Mễ Không Quần không phải nội thị bình thường, bỏ qua thân phận chưởng quỹ nội khố, còn là cao thủ bát trọng đỉnh phong, thực lực có thể giao đấu với tứ đại công tử, thậm chí nhận một kiếm của Lăng Tiêu Túy mà không chết, sớm đã làm cho hoàng thất phải kiêng kỵ, cường giả như vậy, lại chết một cách vô thanh vô tức, há có thể khiến người không sợ hãi, ai nấy đều cảm thấy bất an, dưới tình huống như vậy, về công về tư, đều phải toàn lực tra rõ!

Vân Dương lần thứ hai đến nhà Hình bộ Thượng thư Ngô Liệt.

- Chúc mừng Ngô đại nhân.

Vân Dương cẩn thận kiểm tra:

- Hiện tại, thân thể lệnh lang đã coi như hoàn toàn khôi phục, có thể hương thọ như người thường.

Ngô Liệt hớn hở ra mặt, luôn miệng nói tạ ơi.

- Có điều... Lệnh lang bị bệnh nhiều năm, bản nguyên cũng vì đó mà tổn thương, lại thêm thể chất trời sinh không được tốt lắm...

Vân Dương cân nhắc nói:

- Sau này chỉ có thể đạt được thành tự trên phương diện văn tài học vấn... Tuyệt đối không thể tu luyện huyền khí, cố gắng chỉ có thể khiến thân thể hao tổn...

Ngô Liệt cười thỏa mãn đến cực điểm:

- Ta hiểu, ta hiểu, chỉ cần con ta có thể hương thọ như người thường là chuyện quá tốt rồi, lão phu có nằm mơ cũng chả nghĩ tới sẽ có hôm nay, sao còn dám có yêu cầu xa vời.

Hắn hơi cười:

- Lại nói, thường nói cùng văn phú võ, muốn luyện võ, không chỉ cần thiên phú, còn cần đại lượng tiền của, mà nhà chúng ta... Nói là nghèo rớt mông tơi cũng không kém bao nhiêu, sao có thể cung cấp cho một võ giả tu luyện trưởng thành, tiểu nhi nhà ta có thể an an ổn ổn làm một thư sinh không thẹn với lương tâm... Đã là chuyện mà trước đó ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, được như giờ, lão phu đã thấy vừa lòng thỏa ý.

Vân Dương nói:

- Ngô đại nhân có tấm lòng rộng mở, tại hạ vui lòng phục tùng.

Ngô Liệt đầy cảm kích nói:

- Là Ngô mỗ phải cảm on Phong Tôn đại nhân mới đúng, ân tình của Phong Tôn đại nhân đối với Ngô gia ta như trời cao đất rộng, lão phu... Lão phu... Thực không thể báo đáp.

Lúc này Ngô Liệt đã cảm động tới rơi nước mắt.

Nhưng lấy tính cách của hắn, tuyệt không nói được “Sau này dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, muôn chết không từ” như vậy.

Bởi... Hắn sẽ không dùng quyền lực của mình để thực hiện bất cứ hứa hẹn riêng nào!

Đây là căn bản của hắn, là cách đối nhân xử thế theo hắn cả đời, nguyên tắc làm người không thể thay đổi.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Đại nhân mạnh khỏe chính là Hình luật Ngọc Đường vững mạnh. Không cần phải khách khí.

Ngô Liệt cảm kích đến không nói ra lời, chỉ có thể liên tục lôi kéo tay Vân Dương, không ngừng lay động.

- Có điều, đúng là có một việc muốn nhờ Ngô đại nhân cung cấp chút tư liệu.

Vân Dương nói.

- Việc gì?

Ngô Liệt nói:

- Phàm là Ngô mỗ có thể làm được, cũng không trái với điều luật quốc gia, Ngô mỗ tuyệt không nói hai lời.

Vân Dương:

- Chính là... Thẩm Ngọc Thạch, Ngô đại nhân hiểu bao nhiêu về người này?

Thẩm Ngọc Thạch chính là Hình bộ Thị lang. Chính là nhân vật thứ hai của Hình bộ chỉ sau Ngô Liệt. Nhưng người này làm việc vẫn luôn khiêm tốn, nói đơn giản tựa như cái bóng vậy, tận tâm tận lực làm việc, nhưng lại không lộ diện ra bên ngoài.

Ghi chép đối với người này, có thể nói là cực ít.

Trên thực tế, tư liệu liên quan tới Thẩm Ngọc Thạch trong Cửu Thiên lệnh cũng không có điều gì bất thường, nếu không phải có Mễ Không Quần nói toạc ra, Vân Dương thực không thể liên hệ người này với gian tế của Tứ Quý lâu, đối với điều này hắn thực hơi lo nghĩ.

Cũng không thể... Mễ Không Quần nói ai thì hắn liền đi gϊếŧ người đó a? Chẳng may gϊếŧ nhầm người tốt làm sao?

Ngô Liệt trầm ngâm một chút:

- Thẩm Ngọc Thạch... Xin hỏi Phong Tôn hỏi người này làm gì? Người này có điều bất thường gì hay sao?

Vân Dương nói:

- Không dối gạt Ngô đại nhân, ta nghi ngờ người này có quan hệ với chuyện chúng ta bị phục kích ở Thiên Huyền nhai.

Thần sắc Ngô Liệt chấn động một cái:

- Hóa ra Phong Tôn đại nhân cũng đang nghi ngờ người này... Đại nhân thực là dụng tâm lương khổ.

- Ừm?

Vân Dương trầm giọng nói:

- Ý của Ngô đại nhân là...

Ngô Liệt lắc đầu đắng chát:

- Thẩm Ngọc Thạch là người khiêm tốn cẩn thận. Chuyện xuất hiện trước công chúng chưa từng làm, vô luận gặp chuyện gì đều không tham công liều lĩnh. Mặc dù không có quá nhiều chiến tích, hơn nữa có thể nhường thì đều nhường, cho nên thanh danh trong đồng liêu của hắn có thể nói là cực tốt.

- Trong đồng liêu, mặc dù có người mượn hắn để thượng vị, hắn cũng không cất nửa lời oán giận, dù ngồi một chỗ mấy năm bất động cũng bình tĩnh ôn hòa. Không nóng không vội. Ngẫu nhiên bị người làm liên lụy, bị hạ cấp bậc, cũng chưa từng phàn nàn... Người này, nếu nói là một người hiền lành tốt bụng, chi bằng nói là bậc Thánh Hiền trong lòng người.

Ngô Liệt nói:

- Nhưng lão phu vẫn luôn hoài nghi, trên người người này có cất giấu bí mật to lớn.

- Sao ngươi biết?

Vân Dương hỏi, từ trong miêu tả của Ngô Liệt, Vân Dương đã ẩn ẩn đoán được chỗ nghi ngờ trong lòng Ngô Liệt, nhưng lại cần lấy thêm bằng chứng.

- Lão phu làm việc trong Hình bộ nhiều năm, hiểu rất rõ một điều, trên thế giới này, chỉ cần là người thì sẽ phải phạm sai lầm, sẽ phải có nhược điểm. Thế nhưng vị Thị lang Thẩm Ngọc Thạch này lại quá mức hoàn mỹ.