Chương 11: Phân Tích

Phạm Lực tựa hồ nghĩ tới cái gì, thần sắc nhất thời trở nên cổ quái, sau đó cầm chiếc giày thể thao xoay người đi ra ngoài cửa.

Đi dọc theo hành lang như thể muốn đi xuống cầu thang.

Mọi người đi theo sau, Bàng Tử và Giang Thành ở cuối hàng, khi đi ngang qua phòng ngủ bé trai Bàng Tử liền bị Giang Thành lôi vào bên trong.

"Ngươi muốn làm gì?" Bàng Tử che lại cơ thể mình, kinh hãi hỏi.

"Kiểm tra vài thứ."

"Người đi kiểm tra thì lôi kéo ta làm gì?"

Giang Thành mở từng ngăn kéo trong phòng ngủ ra, xong rồi ngồi xổm xuống cạnh giường, từ trong gầm giường lôi ra một đôi dép lê, sau đó cầm dép lên ngẩng đầu nhìn Bàng Tử rồi bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi sợ a.”

Bàng Tử: "...”

Một lúc sau, Giang Thành và Bàng Tử đi xuống phòng khách dưới lầu thì thấy đám Noãn Tỷ đang quây quần bên tủ giày. Giày đã được lấy ra hết, từng đôi được xếp ngay ngắn trên sàn.

Nghe thấy tiếng Giang Thành xuống lầu, Phạm Lực bỏ đôi dép lê của nữ giới xuống, Bàng Tử nhìn thấy sắc mặt của ba người không tốt lắm.

Lúc Trần Hiểu Manh vừa mở miệng muốn nói chuyện, Giang Thành liền nói: "Ngươi phát hiện trong biệt thự này không chỉ có hai bé trai, mà còn có hai bé gái đúng không?"

Con ngươi Phạm Lực run lên, tựa hồ muốn lập tức nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Ngươi mới, lai lịch chính xác của người là gì?"

“Đừng hỏi dư thừa, các ngươi tìm được cái gì nói cho ta biết trước đi.” Giang Thành buông đồ vật trong tay xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.

Phạm Lực cho Trần Hiểu Manh xem hai đôi dép, đó là hai đôi dép lê của nữ giới, kích cỡ hoàn toàn giống nhau. Dựa theo phán đoán trước đây của họ, chúng là của cùng một cô gái.

Phạm Lực vẻ mặt ủ rũ lật hai đôi dép lê để lộ ra đế dép, "Cạnh ngoài đế dép bên trái đã bị mài mòn nặng, còn đế đôi dép bên phải vết mòn tập trung ở mặt trong."

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, “Đế giày mài mòn có liên quan đến tư thế đi đứng, một khi đã hình thành thói quen này thì hầu như không thể sửa được. Cho nên đây là dép của hai người, có hai cô gái trong biệt thự này."

“Nhưng tại sao tầng hai chỉ có một phòng ngủ của bé gái?” Trần Hiểu Manh hỏi, “Mà trong phòng ngủ chỉ có duy nhất một cái giường đơn?"

Giang Thành lắc đầu, “Hai phòng ngủ nhỏ trên lầu đều là cho con gái, tự nhiên là mỗi người một giường.”

"Ý anh là gì?"

“Tôi tìm thấy thứ này trong phòng ngủ dán đầy áp phích quân đội.” Giang Thành lấy ra đôi dép lê tìm được dưới gầm giường trong phòng ngủ, “Kích thước có hơi nhỏ, có thể so sánh với giày bình thường.”

Thực ra không cần so sánh nhưng Phạm Lực vẫn cầm lấy nó và xếp chung với đôi giày bình thường, bây giờ mọi người có thể thấy rõ chủ nhân của đôi dép lê này hẳn là một cô gái.

"Nói rằng sống trong căn phòng đó là con gái chỉ bằng một đôi dép có phải là quá gượng ép rồi không? Có lẽ cô gái để quên đôi dép này trong phòng ngủ của cậu bé."

"Hơn nữa nhìn vào sự sắp xếp trong phòng ngủ đó, bất kể nhìn như thế nào cũng là của một cậu bé.”

“Nhưng con trai lại sẽ không dùng những thứ này ở trong phòng ngủ.” Giang Thành vươn tay từ trong túi lấy ra một túi đồ, đưa cho Trần Hiểu Manh đã đặt câu hỏi.

Cô sau khi nhận được liền nhướng mày, đó là một gói băng vệ sinh đã được mở ra.

“Ta tìm ra ở trong ngăn kéo của phòng ngủ, không chỉ có 1 gói.” Giang Thành nói tiếp.

Noãn Tỷ nhìn Giang Thành, "Thì ra hai phòng ngủ trên lầu đều là nữ, trong đó có một phòng nam tính hơn.”

Giang Thành gật đầu, "Đúng vậy."

Trần Hiểu Manh tựa hồ vừa mới hoàn hồn lại, ánh mắt có chút mê mang, "Hai đứa con trai còn lại ở đâu? Căn biệt thự này chúng ta chỉ nhìn thấy ba căn phòng ngủ."

Một là phòng ngủ chính nơi vợ chồng chủ nhà sinh sống.

Theo suy luận, hai phòng ngủ nhỏ còn lại thuộc về hai cô gái trong biệt thự.

“Chẳng lẽ là ở lầu ba?” Bàng Tử thấp giọng nhắc nhở, “Chúng ta còn chưa có đi qua nơi đó.”

Còn chưa nói xong thì Noãn Tỷ đã lắc đầu nói: "Chắc là không đâu. Lúc tới đây tôi đã quan sát rồi, căn biệt thự này chỉ có cửa sổ ở tầng một và tầng hai, còn tầng ba là gian phòng tối."

Nói chung, không ai đặt phòng ngủ của họ trong một căn phòng tối không có cửa sổ.

Trần Hiểu Manh tựa hồ ý thức được điều gì, lo lắng nói: "Cho nên... hai tiểu tử này không phải người nhà này, bọn họ là người ngoài!"

Phạm Lực liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Nên gọi là kẻ đột nhập."

“Mà đây không phải là hai cậu bé, mà là hai người đàn ông trưởng thành.” Giang Thành bổ

sung.

Nghe vậy, cơ thể Trần Hiểu Manh liền run lên dữ dội.

Quả nhiên, sau khi giả thiết hai người này là con của ông bà chủ bị lật đổ, xét từ hai đôi giày còn lại thì có một đôi gần bằng cỡ của Giang Thành, còn đôi kia thậm chí còn lớn hơn cả cỡ của Phạm Lực.

Giang Thành nhìn hai đôi giày thể thao xếp trên mặt đất: "Đôi giày này ở lần đầu tiên nhìn thấy ta liền cảm thấy rất kỳ quái. Quá rẻ tiền, lại rất cũ kỹ, rõ ràng không giống với những đôi giày khác trong tủ giày. Nó không giống như là đồ mà những người sống trong biệt thự này có thể chấp nhận đem ra sử dụng."

Trong phòng khách trong phút chốc lâm vào trầm mặc, suy nghĩ lúc trước bị lật ngược, phương hướng câu chuyện từ tương đối rõ ràng là bi kịch gia đình chuyển biến thành ác nhân xâm lược.

Một lúc lâu sau, Bàng Tử nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói: “Cho nên có thể nói là có hai người đàn ông xông vào biệt thự này. Đầu tiên là xử lý ông bà chủ, sau đó giam cầm hai cô con gái của họ rồi cuối cùng gϊếŧ chết họ.”

"Còn nhớ vết nước do nữ quỷ để lại không? Trong bồn tắm ở phòng vệ sinh lầu một còn có một sợi tóc của phụ nữ để lại." Noãn Tỷ vẻ mặt âm trầm nói: "Nữ quỷ kia chắc là chết đuối trong bồn tắm rồi."

"Về phần Tạ Vũ bị hù chết khϊếp rồi sau đó bị lôi đi đánh chết cũng là do nữ quỷ trả thù, cái này cũng giải thích vì sao nữ quỷ đem giày của kẻ đột nhập lưu lại đeo vào trên người hắn."

“Bởi vì cô ấy tưởng tượng Tạ Vũ là người khi đó đã bạo hành cô ấy.”

Trong khoảng thời gian mọi người phân tích chân tướng vụ án, trời đã rạng sáng. Lúc này cũng không có ai thúc giục Bàng Tử nấu cơm, mà chỉ ăn chút bánh mì cùng mấy món ăn vặt cho đỡ đói.

Không phải là đau lòng cho tên Bàng Tử tháo vát này, mà là bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.

Giang Thành đã sớm nhận ra, ban ngày ở thế giới này càng ngày càng ngắn, đêm càng ngày càng dài.

Dựa theo dự tính của hắn, nhiều nhất là sau hai đêm, ở thế giới này ban ngày sẽ hoàn toàn biến mất.

“Sau khi ban ngày biến mất chuyện gì sẽ xảy ra?” Bàng Tử mở to hai mắt như bóng đèn, cổ họng kịch liệt lăn lộn.

Giang Thành quay người lại, vỗ vỗ vai Bàng Tử an ủi: "Yên tâm đi. . ."

Gò má nhợt nhạt của Bàng Tử hơi ửng hồng một chút.

Giang Thành nói tiếp: “Cùng lắm thì quỷ sẽ hiện thân không chút kiêng kỵ tùy ý gϊếŧ người.”

Bàng Tử: "???"

Mọi người đi ở hành lang lầu hai, bọn họ muốn thừa dịp thời gian tương đối an toàn trong ngày, hoàn thành việc kiểm tra biệt thự lần thứ hai.