Chương 14: Mất Tích

"Đó không phải là để tiện nghỉ ngơi hay sao?"

Bàng Tử dường như đã nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt nói: "Vậy ý ngươi Noãn Tỷ vừa rồi... là quỷ?"

"Ta sợ là như vậy." Giang Thành gật đầu.

"Vậy Noãn Tỷ và cô gái tên Trần Hiểu Manh trong phòng chẳng phải là ..."

“Được rồi,” Giang Thành ngắt lời hắn, mấy giây sau mới nói: “Chúng ta đi phòng khách.”

Vì để không gây ra hiểu lầm không cần thiết, Giang Thành lúc đi xuống cầu thang cũng không cố ý bước nhẹ. Mà khi hắn cùng Bàng Tử xuống lầu, chỉ còn lại củi đốt trong lò sưởi cháy rừng rực.

Phạm Lực, người đáng lẽ phải ở bên lò sưởi đã biến mất.

Bàng Tử có chút sợ hãi hỏi: "Hắn cũng có thể xảy ra chuyện?"

Giang Thành liếc nhìn chung quanh, sau đó nói: "Đi ra, chúng ta là người, không phải quỷ."

Lời vừa dứt, một thân ảnh cường tráng như gấu từ sau ghế sô pha đứng lên, Phạm Lực cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, con dao sắc bén trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Sao lại xuống đây?” Hắn vội liếc nhìn cầu thang sau đó tập trung ánh mắt vào mặt Giang Thành, “Hai người kia đâu?”

“Các cô ấy đã xảy ra chuyện.”

Phạm Lực nghi ngờ nhìn bọn họ chằm chằm, dựa theo trước đó suy luận, phụ nữ làm nhiệm vụ này hẳn là an toàn, làm sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy.

Bàng Tử vội vàng đem chuyện vừa rồi nói cho Phạm Lực.

Phạm Lực sắc mặt hơi thay đổi, sau đó thở dài nói: "Dựa theo lời ngươi nói, bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”

Còn hơn là dữ nhiều lành ít, Bàng Tử thầm nghĩ, bọn họ không chết xấu xí như Tạ Vũ thì đã không tệ rồi.

Vì tối nay đã có quỷ xuất hiện nên ba người Giang Thành tương đối an toàn, nhưng sau chuyện vừa rồi thì ngay cả Bàng Tử cũng mất ngủ.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Giang Thành nói: “Ta không ngủ, hai giờ nữa ta đánh thức các ngươi.”

Phạm Lực hẳn là có nhiều kinh nghiệm đối với chuyện này lập tức quen thuộc. Tóm lại hắn nằm xuống, nhưng không phải nằm trên ghế sofa mà là phía trước lò sưởi.

Không ai biết được rõ ràng hắn có thực sự ngủ hay không và hắn cất con dao nhọn tìm được trong bếp đi đâu, chắc là giấu đâu đó trên cơ thể.

Bên ngọn lửa ấm áp, thần kinh của Bàng Tử cũng bắt đầu dao động. Đã lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ ngon, chỉ còn lại ý thức vẫn đang ra sức chống chọi.

Hắn ngồi trên sô pha, cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ.

Khi hắn lần nữa mở mắt ra thì trời đã rạng sáng, Giang Thành cùng Phạm Lực đang cùng nhau nhỏ giọng thảo luận cái gì đó. Giang Thành thần sắc vẫn như thường, nhưng Phạm Lực lại thỉnh thoảng có chút kích động.

Ngay khi Bàng Tử di chuyển, ghế sô pha phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhẹ.

Giang Thành quay đầu lại, nhìn hắn nói: "Tỉnh rồi?"

"Ừm.” Bàng Tử xấu hổ xoa xoa mặt nói, "Trời đã rạng sáng, chúng ta có nên lên lầu xem một chút không?"

"Không cần gấp, chờ trời sáng hẳn lại nói."

Cứ như vậy, bọn họ đợi thêm nửa giờ, trong khoảng thời gian này, ba người chỉ ăn chút bánh mì nhỏ các loại, miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Trời đã tờ mờ sáng, Giang Thành đứng dậy nói không sai biệt lắm, ba người cầm chắc đồ trong tay dọc theo cầu thang bắt đầu đi lên lầu.

Phạm Lực vẫn cầm con dao sắc tối hôm qua, trên tay Giang Thành còn cầm thêm một cây cán bột, Bàng Tử thấy phòng bếp không có cái gì liền mang thớt đi dùng làm tấm chắn chống đỡ trước ngực.

Ba người chậm rãi đi tới hành lang lầu hai hướng phòng ngủ chính tới gần từng chút một.

Lúc này bọn hắn đã có thể xác định rằng hai người Noãn Tỷ chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Cánh cửa phòng ngủ chính đã được mở một phần ba, không có âm thanh nào ở bên trong.

Giang Thành đưa tay đẩy cửa ra.

Bàng Tử lập tức giơ thớt.

Họ đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy hai xác chết, thậm chí còn có một con quỷ lao tới, nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong lại không có gì cả.

Không xác chết, không ma, không máu.

Thậm chí không có một dấu vết giãy giụa lưu lại.

Trong phòng chăn mền gấp chỉnh tề, trên bàn ghế bày biện ngăn nắp, trên ghế sô pha còn có một bộ đồ ngủ bằng lụa, liền phảng phất như bà chủ chỉ mới vừa rời đi.

“Người đâu?” Bàng Tử mở to hai mắt hỏi.

Giang Thành đi kiểm tra gầm giường, Phạm Lực vẻ mặt ủ rũ đi kiểm tra tủ quần áo, sau đó là phòng tắm, phía sau ghế sô pha…

Cuối cùng, bọn họ còn lục soát mấy căn phòng gần đó, bao gồm cả căn phòng đặt thi thể Tạ Vũ.

Không có.

Đều không có.

Noãn Tỷ và Trần Hiểu Manh hai người sống sờ sờ dường như đã biến mất trong không khí.

Giang Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với Phạm Lực: "Có tồn tại khả năng là hai người bọn họ không có chết, thành công rời đi nơi này hay không?"

“Ý của ngươi là bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ?” Phạm Lực sắc mặt âm trầm, một lát sau mới đáp: “Khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không thể loại trừ.”

Bàng Tử xen vào, "Nếu nói như vậy, ngươi giải thích thế nào về con quỷ chúng ta gặp đêm qua?"

Giang Thành biết Bàng Tử định nói gì, nếu lệ quỷ biến thành hình dáng của Noãn Tỷ và xuất hiện trong phòng ngủ chính nơi Noãn Tỷ và Trần Hiểu Manh đang ở, thì bọn họ hẳn đã gặp phải nó rồi.

Tối hôm qua trước khi gặp quỷ thì Giang Thành đã ở lầu hai, trong hành lang cũng không nghe thấy có người đi lại, có nghĩa là hai người Noãn Tỷ vẫn chưa ra khỏi phòng.

Các cửa sổ trong biệt thự không thể mở được, vì vậy không có khả năng rời khỏi đây bằng cửa sổ.

Vậy, hoặc là hai người Noãn Tỷ đã bị quỷ gϊếŧ nhưng xác được giấu đi, hoặc trước khi quỷ xuất hiện thì hai người Noãn Tỷ đã hoàn thành sứ mệnh của mình và rời khỏi đây để trở về thế giới thực.

Đối với phương thức rời khỏi nhiệm vụ, Phạm Lực đã đưa ra kinh nghiệm của bản thân, hắn nói rằng sau khi tìm ra tất cả manh mối, sẽ xuất hiện một cánh cửa màu đen.

Ngươi có thể trở lại thế giới thực thông qua cánh cửa đó.

Hắn cũng nhấn mạnh rằng cánh cửa có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, nhưng nói chung sẽ không quá khó tìm, hơn nữa phần lớn đều có quan hệ với manh mối quan trọng trong nhiệm vụ.

“Giống như cánh cửa màu đen mà chúng ta đẩy ra trong giấc mơ?” Giang Thành hỏi.

Phạm Lực gật đầu, "Đúng vậy, có thể coi đó như là cái lối đi nối liền Mộng Giới cùng thế giới hiện thực."

Trở lại phòng khách lầu một, Giang Thành ngồi trên tấm thảm dày, Phạm Lực và Bàng Tử cũng ngồi xuống đối diện Giang Thành.

Tình hình mà họ đang phải đối mặt bây giờ có phần phức tạp.

“Được rồi.” Giang Thành ngẩng đầu nói: “Cứ cho là đám người Noãn Tỷ thành công rời khỏi đây đi, chúng ta thử nghĩ xem bọn họ đã làm như thế nào.”

Bàng Tử rụt cổ, ngập ngừng nói: "Nhưng tại sao ta lại cảm thấy hai người bọn họ là bị quỷ gϊếŧ?"

Giang Thành nhìn hắn, thản nhiên nói: "Vấn đề này không có ý nghĩa gì hết, nếu như ngươi khẳng định bọn họ bị quỷ nhập, bị gϊếŧ, vậy thì chúng ta sẽ chỉ có chờ chết. ”

Bàng Tử bị thái độ của Giang Thành dọa sợ, nhất thời không dám lại nói tiếp.

Phạm Lực sau đó gật đầu và nói: "Ngươi nói đúng, hai người Noãn Tỷ chắc chắn đã tìm được cách rời đi!”

"Như vậy. . . Tiếp theo đến lượt chúng ta." Giang Thành vỗ ống quần đứng lên.