Chương 21: Bì Nguyễn

Hai người đang trò chuyện thì Bàng Tử quay lại với mấy chiếc túi đựng đầy rau củ.

Người thanh niên tên Bì Nguyễn nhìn thấy Bàng Tử rõ ràng là có vẻ sửng sốt một chút, sau khi Giang Thành không nhanh không chậm giải thích rằng hắn là bạn của mình, khuôn mặt của Bì Nguyễn ngay lập tức thể hiện sự phấn khích như khi gặp lại một người bạn cũ ở một vùng đất xa lạ, điều này khiến Bàng Tử có chút chống đỡ không nổi.

“Xin chào,” Bì Nguyễn nắm lấy bàn tay rảnh rỗi của Bàng Tử, “Ta là Bì Nguyễn, rất hân hạnh được gặp anh.”

Bàng Tử trên mặt lộ ra vẻ nghi vấn, hắn nhìn về phía Giang Thành, nhưng Giang Thành trên mặt lại nhìn không ra cái gì, đành phải lại nhìn người thanh niên trước mặt, lộ ra biếu cảm tiếc nuối cùng áy náy nói: "Chào anh, mặc dù ta cũng rất thông cảm cho anh khi còn trẻ đã bị mắc bệnh như vậy, nhưng ta không phải bác sĩ, anh có nói gì với ta cũng vô ích a.”

Bàn tay của Bì Nguyễn bị đóng băng giữa không trung.

Bàng Tử chợt nhớ ra phải gấp rút làm món sườn hầm, bèn xin lỗi không tiếp được liền sau đó đi vào phòng bếp đinh đinh đang đang bận rộn chế biến thức ăn.

Giang Thành cũng không nhân lúc xấu hổ này mà làm ầm ĩ lên, chỉ ra hiệu Bì Nguyễn ngồi xuống, hỏi: "Bạn gái ngươi bây giờ thế nào?"

Nghe nhắc đến bạn gái, Bì Nguyễn thở dài: "Vẫn như trước, nhưng nghiêm trọng hơn một chút. Ta thường nghi ngờ mình đối với cô ấy không chân thành, bên ngoài còn có người khác."

Nói đến đây, Bì Nguyễn đột nhiên kích động, ngẩng đầu dắt cổ nói: “Nhưng bác sĩ Giang ngươi cũng biết tính tình của ta mà, sao ta có thể có thể là người như vậy được!"

“Ân.” Giang Thành lấy ra một quyển vở bìa màu xanh, viết lên đó mấy chữ, sau đó gật đầu nói: "Tôi biết.”

Về sau Bì Nguyễn bắt đầu chuỗi phàn nàn như sàng hạt đậu, đếm những hy sinh mà y đã làm cho bạn gái của mình, nhưng tất cả những gì y nhận lại là sự không thấu hiểu của đối phương.

Nói đến chỗ tình yêu thâm sâu thì nước mắt lạch cạch tuôn rơi.

Bàng Tử rửa sạch sẽ sườn xong liền bỏ vào nồi bật lên lửa nhỏ bắt đầu hầm sườn.

Sau khi nghe từ trong nồi truyền đến âm thanh ùng ục thì rửa tay rồi đi ra khỏi phòng bếp

Bì Nguyễn vẫn hào hứng nói chuyện, Giang Thành cũng không tỏ ra quá mức đồng tình, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, phần lớn thời gian hắn chỉ im lặng lắng nghe.

Bàng Tử rất tò mò đối với công việc của Giang Thành liền kéo ghế ở một bên ngồi xem.

Cũng may là dù GIang Thành hay Bì Nguyễn cũng không có dị nghị gì.

Khi biết rằng Bì Nguyễn đã trả giá nhiều như vậy, nhưng bạn gái của y vẫn nghi ngờ y, Bàng Tử có chút nhẫn nhịn không được muốn mở miệng an ủi y, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã bắt gặp ánh mắt của Giang Thành.

Bàng Tử lặng lẽ nuốt lại những lời muốn thốt ra khỏi môi.

"Bác sĩ Giang," Cuối cùng Bì Nguyễn mệt mỏi nói, một tay xoa xoa giữa lông mày, giọng điệu mệt mỏi nói: "Tình hình chung là như vậy. Tóm lại, bạn gái ta nghi ngờ động cơ ta ở bên cô ấy là không thuần khiết mà còn có âm mưu khác.”

Giang Thành gấp sổ lại, cắm bút vào sổ.

"Bác sĩ Giang, làm ơn nhanh chóng đưa ra phương án điều trị cho tình trạng hiện tại của bạn gái tôi." Y đứng lên đối với Giang Thành khẩn thiết nói: “Làm phiền ngài.”

Giang Thành gật đầu, "Là bổn phận của ta."

Bì Nguyễn rời đi với một tiếng thở dài.

Y vừa ra khỏi cửa, Bàng Tử liền nghiêng người về phía trước, "Bác sĩ, người đàn ông này không tồi, tuy rằng có chút nhu nhược, nhưng đối với bạn gái lại là một tấm chân tình, không biết bạn gái y tại sao lại cho rằng động cơ của hắn là không thuần khiết vậy a.”

Giang Thành mở ngăn kéo, đem sổ ghi chép đặt vào trong ngăn kéo, ngẩng đầu nói: "Ngươi nghĩ chuyện này là thật sự như vậy à?”

Bàng Tử chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu Giang Thành có ý gì, liền hàm hồ nói: "Ngươi muốn nói cái gì a?"

Giang Thành ra hiệu cho Bàng Tử đừng nói, mấy giây sau, cửa lại bị đẩy ra, Bì Nguyễn sải bước đi vào, áy náy nói: “Bác sĩ Giang, xem lại trí nhớ của ta, suýt chút nữa đã quên mất một chuyện quan trọng nhất, ngày kia là đại thọ lần thứ 80 của bạn gái ta, anh nhất định phải đến a!"

Giang Thành nhàn nhạt đáp: “Chúc mừng, ta nhất định sẽ tới.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Bì Nguyễn hài lòng rời đi.

Mồm Bàng Tử há ra thành hình chữ O.

Sau khi cửa mở ra, Bàng Tử chú ý tới ngoài cửa còn có một cô gái trẻ ăn mặc như thư ký, áo sơ mi trắng, váy đen chuyên nghiệp, đeo một cặp kính gọng đen, trí thức lại quyến rũ.

Sau khi Bì Nguyễn ra ngoài, hắn theo thói quen vòng tay trái qua eo của người phụ nữ, hai người vừa nói vừa cười. Bàng Tử lặng lẽ nhặt tam quan bị hỏng của mình lên và phát hiện ra rằng mình không thể ghép chúng liền lạc trở lại với nhau.

Giang Thành thu dọn một số tài liệu trên bàn làm việc, xếp một số vào ngăn tủ theo thứ tự, quay đầu lại phát hiện Bàng Tử vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Một chiếc siêu xe màu xanh phóng đi với bàn đạp ga.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Giang Thành hỏi.

Bàng Tử đột nhiên nói: “Ta không muốn vất vả nữa, ta cảm thấy hạnh phúc của hắn sao lại thuần túy như vậy.”

Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu đi trở lại tủ đựng hồ sơ, lấy ra mấy quyển sổ ghi chú màu đỏ.

Đầu tiên hắn mở một quyển sổ, sau đó quay sang đối mặt với Bàng Tử, kẹp phần còn lại trong tay, "Triệu Quế Cầm", hắn đọc to: "Doanh nhân tư nhân, đứng tên 9 biệt thự, xe sang không đếm được, tài sản hơn 100 triệu, năm nay 89 tuổi." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bàng Tử: “Hiện đang độc thân.”

Môi Bàng Tử run lên, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại không tiện mở miệng.

Giang Thành lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, lấy ra một tờ kẹp dưới nách, "Lưu Ngưu Mã, Bao Tô Bà (Editor: đây là tên một nhân vật trong phim, làm nghề cho thuê nhà trọ), đứng tên hàng chục căn hộ, 77 tuổi, cũng còn độc thân." Hắn đặt cuốn sổ xuống, ngũ trọng tâm trường nói với Bàng Tử: “Đừng nhìn bà số tuổi nhỏ, nhưng bệnh rất nặng hơn nữa còn không có con.”

Bàng Tử hít sâu một hơi, kiên định nói: "Ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ, còn có thể cố gắng thêm một chút."

Giang Thành nhấp môi vài cái, tiếc nuối thu hồi tin tức cầm trong tay.

Đi theo phía sau Giang Thành, Bàng Tử nghi hoặc nói: "Ngươi làm như thế nào mà có được thông tin của những người này a? Bọn họ đều là bệnh nhân của ngươi sao?"

"Có thể xem là vậy." Giang Thành nói.

"Có chuyện gì với họ vậy?"

Giang Thành nhìn Bàng Tử, gằn từng chữ nói: "Đêm dài vắng vẻ, tịch mịch lạnh lẽo."

Bàng Tử đột nhiên rùng mình, sau đó dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, trợn to hai mắt hỏi: "Vậy bạn gái vừa rồi của tên Bì Nguyễn ... là do ngươi giới thiệu?"

Giang Thành có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Đây là bổn phận của một bác sĩ, nhìn thấy nụ cười đã mất từ

lâu của họ lại hiện lên trên mặt, trong lòng ta cũng rất vui."

Bàng Tử: "......... Ngươi có thể thành thật nói cho ta biết ngươi đã nhận được bao nhiêu tiền lại quả của mấy phú bà này không?"

Giang Thành mặc kệ hắn, một mình đi thẳng lên lầu, không biết hắn thần bí làm cái gì.

Bàng Tử nhẩm tính thời gian thấy sườn hầm trong nồi phải một tiếng nữa mới có thể xong.

Hắn bắt đầu đem rau xanh đã mua ra lặt rửa, khoai lang cùng khoai tây cũng gọt sạch sẽ, chuẩn bị làm một nồi sườn hầm rau xanh, bồi vô thêm một ít củ khoai.

Lại ngoài dự định làm thêm 1 dĩa khoai tây sợi xào cay.