Chương 3: Đường đi

“Tốt rồi, mọi người đều đã tề tựu”, Tráng Tử như lẽ đương nhiên trở thành đội trưởng, “Nhiệm vụ tiếp theo sắp bắt đầu, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Như thể đáp lại lời nói của Tráng Tử, ở nơi xa dần dần có ánh sáng chiếu tới.

Khi ánh sáng đến gần hơn, hai chùm ánh sáng xuyên qua bóng tối. Một chiếc xe buýt sang trọng mới toanh từ từ tiến vào tấp lại sát bên cạnh sân ga.

“Nói ít lại, quan sát nhiều hơn, xác định an toàn trước khi hành động, cố gắng đừng hành động một mình”, thừa dịp trước khi cửa xe buýt mở ra, Tráng Tử tranh thủ thời gian hạ giọng dặn dò nhiều thêm vài câu.

Chí Nhi dường như không ưa thái độ cẩn thận của Tráng Tử, thầm nói: “Hung hiểm và lợi ích cùng nhau tồn tại, muốn được cái gì liền phải trả giá trước hết.”

Vừa dứt lời thì cửa xe mở ra.

Một nam thanh niên từ trên xe nhảy xuống.

Anh chàng để đầu đinh, nửa trên mặc áo len màu xanh dương, nửa dưới mặc một chiếc quần jean tẩy bạc màu, trông rất đẹp trai khoảng ngoài 20 tuổi.

Miệng hắn ta nhóp nhép giống như đang nhai kẹo cao su.

“Vì lý do thời tiết nên đã đến trễ, xin lỗi đã để các vị hành khách đợi lâu.” Anh chàng nói chuyện liền cho mọi người một kinh hỉ, hóa ra đó là một cô gái.

Cô ấy tự giới thiệu: “Thật vinh dự khi được làm hướng dẫn viên cho các bạn trong chuyến đi này. Ta họ Trịnh, các ngươi có thể gọi ta Tiểu Trịnh, hoặc hướng dẫn viên Trịnh đều được.”

“Hướng dẫn viên Trịnh,” có người trả lời.

Tất cả mọi người đều ăn ý với nhau không có xưng hô Tiểu Trịnh.

“Tốt rồi, mọi người nhanh lên xe đi.” Hướng dẫn viên Trịnh lễ phép chào hỏi, “Thời tiết xấu nên đường không dễ đi, chúng ta tranh thủ thời gian.”

Mọi người bắt đầu lên xe theo thứ tự từ trái sang phải, đầu tiên là Tráng Tử, sau đó là Chí Nhi, Nhược Tử, Hồi Thúc, Giang Thành, Bàng Tử và Khiết Nhi lên xe cuối cùng.

Sau khi lên xe mọi người mới phát hiện đã có những hành khách khác ở trên xe.

Một đôi tình nhân đang ngồi ở phía sau bên trái, cô gái đang đọc tạp chí còn anh bạn trai thì đang đeo khẩu trang và tai nghe dựa vào cửa sổ thủy tinh nghỉ ngơi.

Ngoài ra còn có một phụ nữ trung niên với một cậu nhóc ngồi ở hàng ghế đầu tiên phía sau tài xế.

Hẳn là hai mẹ con, bất quá có lẽ cậu nhóc đang bị bệnh, tinh thần không tốt lắm, ánh mắt thất thần không có tiêu cự, lúc Giang Thành đi ngang qua thì phát hiện hai tay của hắn các ngón tay đều quấn băng.

Hướng dẫn viên Trịnh yêu cầu mọi người tìm chỗ ngồi sau khi lên xe, sau khi cửa xe đóng lại, cô ngồi xuống ở phía bên phải của tài xế.

Tráng Tử ngồi sau lưng hai mẹ con, Chí Nhi ngồi phía sau hướng dẫn viên Trịnh.

Giang Thành chọn chỗ ngồi là hàng ghế thứ hai phía sau đôi tình nhân, hắn vừa ngồi xuống thì một thân hình to lớn tiến đến, "Huynh đệ, cùng ngồi đi!"

Giang Thành ngẩng đầu lên, quả nhiên là Bàng Tử, hắn nói: "Được, nhưng ta không quen ngồi ghế bên trong.”

"Không có việc gì, tôi có thể ép lại một chút."

Nửa phút sau Bàng Tử đã được như ý nguyện chen vào, nhưng cơ thể hắn vẫn phải chiếm một ít bên phía ghế của Giang Thành, buộc Giang Thành phải dời ra ngoài.

Nhược Tử nhiều lần muốn ngồi chung với người khác nhưng luôn nhận được sự lạnh nhạt, cuối cùng Khiết Nhi đành để cho anh ngồi ở bên cạnh.

Hồi Thúc ngồi một mình ở hàng cuối cùng, Giang Thành quay đầu lại nhìn ông một cái, phát hiện sắc mặt của ông ta âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

“Huynh đệ, ngươi nói cho ta biết một chút nơi này là xảy ra chuyện gì a?” Bàng Tử cúi người, thấp giọng hỏi: “Ta ngủ ngủ liền đi tới nơi này.”

Giang Thành đem tin tức mà mình nhận được từ Tráng Tử rồi thêm mắm dặm muối kể lại cho Bàng Tử, sau khi nghe được hắn thiếu chút nữa khóc lên: “Ngươi mà chết ở đây, cả nhà ngươi liền ôm đầu chảy máu chết hết?”

"Là như vậy.”

"Vậy thì ta thấy tại sao ngươi không quá sợ a?"

Giang Thành quay đầu lại, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói: “Bởi vì ta là cô nhi.”

Chuyến đi rất bình yên, yên bình đến mức nam nhân viên cảm thấy có thể tiếp tục bình tĩnh trở lại, nhưng với tiếng phanh xe đột ngột vang lên, tất cả mộng tưởng đều tan thành mây khói.

"Rầm!”

Quán tính khổng lồ quét qua toàn bộ cỗ xe như một cơn bão với những mảnh kính vỡ.

Chiếc xe đυ.ng phải thứ gì đó.

Nhược Tử co ro ở lối đi giữa hai hàng ghế, chặn đường mọi người xuống xe, há to miệng như sắp chuẩn bị hét lên. Thẳng đến khi Tráng Tử mạnh mẽ kéo anh ta ra khỏi xe quăng cho 2 cái tát.

“Không muốn chết thì câm miệng!” Hắn hung ác uy hϊếp.

Nhược Tử xấu hổ ngồi co ro dưới đất, hồi lâu mới đứng dậy trốn ở phía cuối hàng.

Xác thực.

Chiếc xe đâm vào một cái cây.

Tài xế xuống kiểm tra thì phát hiện trời mưa to khiến lề đường bị sạt lở làm thay đổi quỹ đạo bình thường của xe, sau đó xe bị mất thăng bằng đâm vào gốc cây bên đường.

May mắn thay, không có ai bị thương nặng, chủ yếu là do mảnh kính vỡ làm trầy xước.

Nhưng xe không đi được, ở đây……………

Giang Thành đưa mắt nhìn xung quanh, có thể nói là không có đường lộ, không có thôn xóm, không có cửa hàng, chỉ có một con đường nhỏ thẳng tắp dẫn đến phương hướng không xác định.

Mặc dù mưa đang dần tạnh nhưng nó vẫn đang rơi.

“Quý khách, thật xin lỗi,” Hướng dẫn viên Trịnh xoa xoa tay đi tới, trên cánh tay có lấm ta lấm tấm vết máu, “Xem ra hành trình hôm nay phải ngâm nước nóng.”

Mới gặp nhau được vài tiếng đồng hồ, cô ấy đã xin lỗi hai lần, nhưng ai cũng biết lần nào cô ấy cũng không thật lòng.

Theo lời của Tráng Tử, nàng chỉ là một NPC để thúc đẩy cốt truyện.

"Thế này thì sao? Tôi biết trong rừng có một biệt thự, mọi người trước hết có thể đến đó trú mưa, chờ chúng tôi tìm được xe, chúng tôi sẽ quay lại đón mọi người."

Ngay cả một người mới như Giang Thành cũng cảm thấy đây không phải là lựa chọn tốt, nhưng Tráng Tử và những người khác lại đồng ý, sau đó quay người đi về phía rừng cây.

Nhiệm vụ thực sự..... Đến rồi!

Bầu không khí thoải mái ban đầu cũng thay đổi theo.

“Chờ đã.” Hướng dẫn viên Trịnh gọi bọn hắn lại, tiếp đó chạy về trên xe lấy xuống mấy cái ô, “Đừng để ướt.”

“Cảm ơn.”

Đi trên con đường lầy lội, hơi không chú ý sẽ bị ngã, đi khoảng nửa giờ, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một căn biệt thự ba tầng.

Biệt thự được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp rừng rậm, nếu không ở tại khoảng cách rất gần thì cực kỳ khó tìm được.

“Có ai có thể sống trong đó sao?” Khiết Nhi thì thầm.

Biệt thự hiển nhiên rách nát, phỏng đoán cẩn thận cũng khoảng 5 năm không ai ở, trước cửa chất đầy từng tầng từng tầng lá rụng.

“Không nguyện ý ở thì có thể ở bên ngoài.” Tráng Tử không quay đầu lại, che dù đi về phía biệt thự.

Giang Thành nhìn bóng lưng của Tráng Tử, tâm trạng của Tráng Tử hình như càng ngày càng tệ, kỳ thực ai cũng có thể nhận ra cô bé kia chỉ đang than thở mà thôi.

Nhưng Giang Thành lại ngửi thấy mùi sợ hãi từ những lời phàn nàn và bất mãn của hai người.

Đợi mọi người đi hết về phía trước, lui về sau Bàng Tử che ô cho Giang Thành thúc giục nói: “Nhìn cái gì vậy đại ca? Nhanh lên a!”

"Ừm.”

Gõ cửa nhưng không có ai trả lời, Tráng Tử định thử đẩy vào một chút, không ngờ cánh cửa gỗ dày cộp thế mà bị đẩy ra một khe hở.

Cửa không có khóa.

Sau khi cánh cửa được mở hoàn toàn, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt.

Phòng khách khá rộng rãi, chỉ là có chút cũ nát, nhưng lại không có cảm giác đổ nát, trên sàn nhà còn có một tầng bụi mỏng, trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật cũng như thế.