Chương 45: Đi Rồi

"Két—"

Có tiếng cửa bị đẩy ra, là cánh cửa của ngăn thứ nhất.

Long Đào che miệng không dám phát ra âm thanh.

Phòng vệ sinh ở đây không lớn, chỉ có 5 buồng.

Mỗi ngăn phòng đều không cao, mọi người có thể ngay lập tức nhìn thấy được tình hình ở phòng bên cạnh chỉ bằng cách kiễng chân lên.

Hắn co ro đứng bên trong ngăn thứ tư.

"Thùng thùng thùng."

"Két—"

"Két—"

Cánh cửa thứ hai và cánh cửa thứ ba lần lượt được đẩy ra.

Âm thanh quỷ dị cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài cửa phòng của hắn.

Thời gian tại thời điểm này bỗng đứng yên.

Ngay khi Long Đào hạ quyết tâm nếu như thứ đó vừa đẩy cửa vào hắn liền lập tức xông ra ngoài.

Bất ngờ cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra, đó là ngăn trong cùng, bản lề cửa cũ kỹ phát ra một trận âm thanh ma sát rợn người.

Thứ đó thế mà bỏ qua gian phòng hắn đang đứng...

Sau đó, vài giây tiếp theo, âm thanh "thùng thùng" lại vang lên một lần nữa.

Thứ đó đi khỏi phòng vệ sinh, âm thanh nhịp trống quỷ dị dần dần từng bước đi mất.

Đi rồi?

Đi rồi sao?!

Cảm giác sống sót sau thảm họa hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.

Long Đào hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Sau nửa phút đồng hồ hắn cưỡng chế chính mình đứng lên.

Việc này không có quan hệ gì với lòng dũng cảm, mà là hắn lo lắng vật kia quay trở lại.

Hắn nằm trên cửa lặng lẽ lắng nghe một lúc.

Sau đó lặng lẽ đẩy cửa phòng ngăn ra.

Phòng vệ sinh yên tĩnh và trống rỗng.

Long Đào không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng hạ thấp bước chân đi về phía cửa.

Hắn di chuyển bằng đầu ngón chân, cho nên hầu như không phát ra bất kì âm thanh nào.

Gần tới rồi….

Gần thêm nữa….

Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh, một cơn ớn lạnh hoang đường nhưng lại quỷ dị trong nháy mắt bao trùm lấy hắn, khiến hắn hung hăng rùng mình một cái.

Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Hắn gần như vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau lưng của mình.

Phần cổ chuyển động một chút, giống như một con ốc vít đã bị gỉ sét.

"Hô—-"

Sau lưng...hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có.

Không có người.

Càng không có những con lệ quỷ giương nanh múa vuốt giống như trong tưởng tượng.

Nhưng khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm thu lại tầm mắt quay mặt đi, hắn lơ đãng liếc nhìn chiếc gương trước bồn rửa mặt.

Trong giây tiếp theo, hắn giống như bị sét đánh trúng.

Chiếc gương trong phòng vệ sinh nam bị bao phủ một tầng màu sắc tối tăm mù mịt, một góc chiếc gương còn có vết nứt.

Những vết nứt trải rộng ra giống như mạng nhện bao phủ hơn phân nửa mặt gương.

Rõ ràng là đã bị vứt bỏ lâu ngày.

Nhưng những thứ này trong mắt Long Đào đã không còn quan trọng nữa, đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại, khóe mắt kịch liệt co giật, phảng phất giây tiếp theo sẽ lập tức nổ tung.

Thông qua hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương, hắn nhìn thấy một đôi chân lơ lửng trên đỉnh đầu của mình!

Một cơn gió không biết từ đâu lại có thể thổi vào trong không gian bị bịt kín này, âm u tĩnh mịch, đôi chân vậy mà lại khẽ đung đưa theo làn gió.

"Két—"

"Két—"

Long Đào run rẩy, ngẩng đầu lên một cách máy móc, đập vào trong mắt là một đôi mắt đỏ tươi mang đầy oán hận.

Đôi mắt ẩn trong mái tóc đen dày, tựa như một đao liền có thể đoạt đi tính mạng người nhìn thấy nó.

Long Đào há to miệng, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Miệng hắn càng lúc càng lớn, thậm chí vượt quá cực hạn người bình thường có thể làm được, khóe miệng bắt đầu rách ra, máu đỏ tươi lập tức phun ra tung tóe.

Với một tiếng "cạch" cuối cùng, mọi thứ lập tức chìm vào im lặng.

Một giọt máu bắn tung tóe vào hai con ngươi chết không nhắm mắt kia.

Từ từ, chậm rãi lan rộng ra giống như chu sa.

……..

“Hắn ở trong đó lề mề làm cái gì vậy?” Chu Thái Phúc quay đầu nhìn về phía hành lang, bất mãn phát ra bực tức, “Đã lâu như vây cũng không có một chút động tĩnh.”

Trương Nhân Nhân sau một lúc mới trả lời: "Có lẽ tình hình còn khủng khϊếp hơn so với tưởng tượng." Dừng một chút, cô thì thầm như tự nói với chính mình: "Nhưng đúng là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi."

Hai chữ "khủng khϊếp" không khỏi khiến cho Chu Thái Phúc có một dự cảm vô cùng không tốt, hắn dập tắt tàn thuốc giữa hai ngón tay, nhíu mày, đột nhiên cảm giác được hành lang phía sau bỗng nhiên trong thoáng chốc đã dần trở nên tĩnh mịch.

"Hắn ta đi trong bao lâu rồi?"

"Tôi không biết," giọng nói của Trương Nhân Nhân vẫn yếu ớt, "Bất quá dù sao cũng khoảng hơn 10 phút đi.”

10 phút…..

Sắc mặt của Chu Thái Phúc trở nên khó coi.

Hắn liền co cẳng chân đi thẳng về phương hướng phòng học âm nhạc.

Trương Nhân Nhân dường như bị hành động của Chu Thái Phúc làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Chu tiên sinh, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta trở về gọi người.” Chu Thái Phúc không quay đầu lại, “Ngươi ở lại chỗ này trông chừng!”

"Ta. . . Ta không dám." Trương Nhân Nhân cũng ý thức được tình huống lúc này có cái gì đó không đúng, liền giống như cái đuôi nhỏ dính lấy đi theo phía sau Chu Thái Phúc.

Một bầu không khí kỳ lạ từ từ ập xuống, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, người này đi trước người kia, cuối cùng thậm chí đã bắt đầu co giò chạy.

Như thể những điều tồi tệ sẽ xảy đến với bất cứ ai ở cuối cùng.

Buổi diễn tập vừa kết thúc, Giang Thành và những người khác đang ở đó cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Chu Thái Phúc đã quen với việc hàng ngày đều sống trong an nhàn sung sướиɠ, vì vậy sau khi chạy hết quãng đường này đã làm cho ông ấy thở không ra hơi.

Cuối cùng vẫn là Trương Nhân Nhân hướng về mọi người giải thích cặn kẽ vấn đề đã xảy ra.

“Các ngươi không có đi qua đó nhìn xem như thế nào sao?” La Nhất hỏi.

Đây là câu nói nhảm tiêu chuẩn.

Dù sao cũng không có ai nghĩ rằng quỷ có thể xuất hiện vào ban ngày, đặc biệt là đang có rất nhiều người tập trung ở đây.

“Đừng nháo.” Giang Thành đứng dậy nói: “Sự tình vẫn còn chưa có xác định.”

Giang Thành mặc dù nói như vậy, nhưng ngay cả chính hắn cũng cảm thấy Long Đào hẳn là lành ít dữ nhiều.

"Các ngươi biết phòng vệ sinh ở nơi nào không?" Dư Văn hỏi.

"Biết.”

Lúc này Chu Thái Phúc liếc nhìn về hướng cạnh bên sân khấu, yếu ớt nói: “Mọi ngươi có muốn mang theo nữ nhân kia theo cùng không?”

Hắn đang nói về nữ nhân phụ trách liên kết.

Theo suy nghĩ của Chu Thái Phúc, có thể để cho người phụ nữ đó đi vào thăm dò trước.

Nếu tên Long Đào kia không có việc gì dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, họ ở bên ngoài cũng sẽ không gặp phải cái gì nguy hiểm.

“Hừ.” Chân Kiến Nhân từ đầu đến cuối chưa từng phát biểu ý kiến, khoanh hai cánh tay cười lạnh một tiếng, “Ta khuyên ngươi không nên nghĩ nữa, trong thế giới này càng ít tiếp xúc đến các nhân vật chi nhánh càng tốt.”

Về việc xử lý vấn đề đang xảy ra, Giang Thành, Dư Văn và Chân Kiến Nhân hiếm có khi cùng nhau nhất trí một quan điểm.

Nói xong thì mọi người lặng lẽ bước ra khỏi cửa cùng với nhau.

Không ngờ vừa mới đi được vài bước, người phụ nữ liên kết đã chạy ra hỏi thẳng vào vấn đề: “Người bạn kia của các ngươi đâu rồi?"

Mọi người không hẹn với nhau mà cùng đồng loạt im lặng.

Sắc mặt của người phụ nữ chậm rãi thay đổi, thoạt nhìn càng lúc càng khẩn trương, những sợi tóc con lưa thưa trên mặt bị mồ hôi làm ướt, dính sát vào trên trán cùng gò má, "Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nghe được lời này, đám người Dư Văn lập tức biến sắc, vừa định mở miệng, Giang Thành đột nhiên nói: "Không có gì, thân thể hắn có chút không chịu nổi, cho nên đã trở về trước rồi."

“À à.” Hai gò má tái nhợt của người phụ nữ rốt cuộc chậm rãi hồng hào trở lại, trái tim cũng không còn treo lên cao nữa.

Một nhóm học sinh lục tục đi ra, trong số họ có một cô gái đeo kính gọng tròn trông giống như đảm nhiệm một chức cán bộ trong lớp, đưa mắt tìm kiếm ở khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên thân người phụ nữ, "Cô giáo Phùng?"

Người phụ nữ sau khi nghe tiếng kêu đã lên tiếng đáp lại, sau đó giải thích với Giang Thành và những người khác rằng cô ấy vẫn còn công việc ở bên đây, vì vậy cô ấy sẽ không tiễn mọi người.

Giang Thành gật đầu, "Vậy cô tiếp tục làm việc đi, chúng tôi đi về trước."

"Buổi tập tiếp theo sẽ diễn ra vào lúc nào vậy?"

Câu hỏi này dường như khiến cho người phụ nữ đứng hình, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cái này cần được lãnh đạo nhà trường xem lại buổi diễn tập rồi mới ra quyết định."

Sau khi rời đi khán phòng, cả nhóm đi thẳng đến chỗ phòng vệ sinh nơi Long Đào đã vào.

Mọi người càng đi tới gần thì sắc mặt lại càng trở nên tệ hơn, ngay cả Chu Thái Phúc và Trương Nhân Nhân đã từng đi qua nơi này cũng cảm giác có cái gì đó không ổn.