Chương 48: Hợp Xướng

5 giờ.

Bàng Tử đi tới vỗ nhẹ vào vai Giang Thành: “Bác sĩ, thức dậy đi, đến giờ rồi.”

Mơ mơ màng màng ngơ ngác mở mắt ra, Giang Thành ngồi dậy.

“Có vấn đề gì sao?” Hắn lên tiếng hỏi trong khi đang lung lay đứng dậy.

“Người ở bên phòng 406 đã tới đây.” Bàng Tử đáp: “Bọn họ nói là có chuyện muốn gặp ngươi.”

Giang Thành quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Ngươi tại sao lại không đánh thức ta? Hơn nữa, sao ngươi lại dám cho bọn họ……?"

Bàng Tử đã đoán được những gì hắn sẽ nói ở phía sau liền vội vàng giải thích: "Bác sĩ yên tâm a, tôi đã kiểm tra rồi, bọn họ không có vấn đề gì a!”

"Ngươi kiểm tra?”

Giang Thành cảm thấy đầu mình càng lúc càng lớn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có phải hay không toàn bộ kỹ năng sống của Bàng Tử đều tập trung hết vào bên trên việc nấu nướng.

“Đúng vậy.” Bàng Tử tự tin nói: “Ta cũng hoài nghi thân phận của tên gia hỏa ở bên ngoài, cho nên kêu hắn sủa tiếng chó ba lần, dùng cái này để kiểm tra hắn.”

Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Bác sĩ, ngươi cũng biết là yêu ma hung ác như thế nào, ta nghĩ yêu ma xác suất cao sẽ khinh thường không thèm làm những chuyện như vậy."

Giang Thành dừng lại một giây sau khi nghe thấy những từ này, "Rồi sau đó thì sao?"

Bàng Tử khoát khoát tay: "Hắn học không giống lắm, nghe qua còn có chút miễn cưỡng."

Hít sâu một hơi, Giang Thành bỏ qua cái đề tài này, "Hắn đi vào để nói cái gì?"

“Ngươi hiểu lầm rồi a, ta không có cho hắn vào bên trong.” Lúc này, sắc mặt Bàng Tử đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn vươn cổ nghiêng người, thấp giọng nói: “Bởi vì ta lo lắng đó là một con quỷ không có liêm sỉ.”

Giang Thành trừng mắt nhìn Bàng Tử hồi lâu, cuối cùng bẹp bẹp miệng phát ra một tiếng "Chậc".

"Bác sĩ, " Bàng Tử nhìn về phía cửa, có chút sợ hãi hỏi: "Ngươi nói cái kia... Chẳng lẽ thật sự là quỷ sao?"

Giang Thành kiên quyết lắc đầu: "Không phải."

Bàng Tử không hài lòng với câu trả lời qua loa của Giang Thành, lẩm bẩm nói: “Ngươi lại không có mặt ở đó thì làm sao biết được?”

“Bàng Tử,” Giang Thành tiến lên, vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Nếu như ta là ngươi, từ giờ trở đi liền sẽ bắt đầu cầu nguyện cho người bên ngoài thật sự không phải là quỷ.”

"Bác sĩ, đừng có nói như vậy, ngươi nói như vậy làm cho tôi thật sự có chút sợ hãi a." Bàng Tử nuốt nước miếng, thấp giọng đáp lại.

"Hừm..." Giang Thành suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "Bàng Tử yên tâm, chỉ cần có ta ở đây.....”

Bàng Tử kích động ngẩng đầu lên.

Giang Thành nói tiếp: “Ta nhất định sẽ tìm cách mang theo tro cốt của ngươi đem trở về.”

“.....”

Thừa dịp trước khi trời tối hẳn, Giang Thành mở cửa đi về phía phòng 406.

Hành lang vô cùng yên lặng.

Hành lang cũ kỹ già nua bị ánh sáng mặt trời lặn kéo dài sang hai bên, tràn ngập mùi bụi bặm và mục nát, liền phảng phất giống như nơi này đã bị lãng quên trong dòng sông dài thời gian.

Bàng Tử nhắm mắt đi theo phía sau lưng hắn.

Hận không thể dính sát lên trên người của Giang Thành.

Lúc đi ngang qua phòng 405, Giang Thành dừng lại bước chân.

Bàng Tử tựa hồ rất hoảng hốt, nhưng vẫn là khống chế thanh âm của mình, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

“Không có gì.” Giang Thành vội vàng đáp, sau đó tiếp tục đi tới cửa phòng 406.

Nhưng còn không chờ hắn giơ tay gõ cửa, cánh cửa đã mở ra.

Một khuôn mặt đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt hắn.

Vành mũ được ấn xuống cực thấp, bên dưới là một đôi mắt không rõ cảm xúc.

Là La Nhất từ phòng 405.

Đưa mắt nhìn về phía bên trong căn phòng, tất cả những người còn có thể thở được đều đang tập trung ở đó, Dư Văn nhìn về phía Giang Thành, một lúc sau mới nói: “Đợi người đã lâu.”

Cô ngồi ngay ngắn ở bên giường, thân thể thẳng tắp như một ngọn giáo.

Chân Kiến Nhân vẻ mặt tràn đầy vẻ khinh bạc ngồi ở trên ghế, khi nhìn thấy Giang Thành đến gần, trên mặt hiện lên một chút ghét hận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

“Cô Dư.” Giang Thành nhìn Dư Văn, bình tĩnh nói: "Nghe nói ngươi có việc tìm ta."

"Lúc nãy ta bảo hắn đi qua tìm ngươi, nhưng mà đồng bọn của ngươi không chịu mở cửa." Dư Văn nói xong liền liếc mắt nhìn Chu Thái Phúc đang cuộn tròn trên giường, ý tứ không cần nói cũng biết.

Không nghĩ tới, mấy câu hỏi đáp đơn giản như vậy lại kí©h thí©ɧ Bàng Tử, hai mắt hắn tỏa sáng hưng phấn nhìn chằm chằm Chu Thái Phúc nói: "Huynh đệ, ngươi thật sự biết sủa như chó sao? Thật giỏi a!!"

Sắc mặt Chu Thái Phúc trong nháy mắt tối sầm lại, dù sao trong hiện thực hắn cũng là nhân vật có mặt mũi, hắn chưa bao giờ nhận qua loại khi dễ như vậy.

Nhưng hắn đối với hoàn cảnh hiện tại của mình cũng đã có sự hiểu biết tương đối rõ ràng hơn rồi.

Vì vậy, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút thì hắn không nói bất cứ điều gì quá mức.

"Được rồi," Dư Văn ngắt lời Bàng Tử đang hưng phấn, đôi mắt cô quay trở lại một lần nữa tiếp tục nhìn vào Giang Thành, ánh mắt dừng lại ở trên chiếc túi máy ảnh màu đen mà hắn đang mang trên người, "Cho tôi xem máy ảnh một chút.”

Giang Thành đem máy ảnh đưa tới, "Ta đã xem qua rồi, cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường."

Sau khi Dư Văn nhận lấy máy ảnh, cô mở nó ra xem xét cẩn thận.

Chân Kiến Nhân nháy mắt với La Nhất một cái rồi cũng đi đến bên cạnh Dư Văn cùng nhau quan sát đoạn video do máy ảnh ghi lại.

La Nhất quay đầu lại, đôi mắt hắn dừng lại trên người Giang Thành như có như không.

Cùng lúc đó, Giang Thành cũng lấy một chiếc máy ảnh khác ở trong phòng 406, bật lên và bắt đầu xem video.

Đó là cái mà ông già trong phòng thiết bị đã cho bọn họ mượn để sử dụng.

Bàng Tử cũng đi tới tránh ở phía sau lưng Giang Thành.

Hai mắt hơi nheo lại.

Ưu điểm của điều này là ngay khi một số cảnh đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong video thì hắn liền có thể nhắm mắt lại ngay lập tức.

Bốn đoạn video đều không dài.

Dù sao cũng chỉ là một buổi diễn tập, rất nhiều trình tự đều đã được đơn giản hóa.

Điều này cũng dẫn đến việc nếu cộng lại tất cả các video thì chỉ có tổng cộng khoảng hơn 20 phút.

Sau khi xem xong video, Dư Văn đặt máy ảnh trong tay xuống, vẻ mặt dần trở nên đờ đẫn.

Giống như Giang Thành đã nói, không có bất cứ manh mối nào có giá trị.

Ngoại trừ các góc chụp khác nhau, hình ảnh trong đoạn phim của hai máy gần như giống hệt nhau.

Chẳng lẽ hướng lập luận ngay từ lúc đầu đã sai sao?

Cô không khỏi hoài nghi suy đoán của mình.

Nhưng dựa trên kinh nghiệm, nên xuất hiện manh mối quan trọng ẩn trong máy ảnh do hai NPC này đưa ra, nếu không thì cũng quá vô lý.

Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng nguyên nhân khiến Long Đào chết có liên quan đến việc quay chụp đoạn video này.

Xét cho cùng, bên trong các nhiệm vụ trước đây, chưa từng có tiền lệ có quỷ hiện thân để gϊếŧ người vào ban ngày ngay tại ngày thứ hai.

Điều này là rất bất thường.

Nghĩ mãi không ra kết quả, cô hít một hơi thật sâu, theo vô thức mà nhìn về phía Giang Thành, nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Giang Thành không chỉ vẫn còn tiếp tục nhìn vào máy ảnh như cũ mà biểu cảm cũng trở nên rất kỳ lạ.

Trong trí nhớ của cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm tương tự trên khuôn mặt người đàn ông này.

“Hách tiên sinh," Dư Văn đột nhiên nói.

Giang Thành không để ý đến cô, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy ảnh, thỉnh thoảng dùng ngón cái của bàn tay phải bấm bấm nút bấm ở bên trên máy ảnh.

Có Dư Văn lên tiếng nhắc nhở, mọi người đều chú ý đến sự khác thường ở Giang Thành.

Mọi người vây quanh, phát hiện Giang Thành đang bấm chiếu tiếp, dừng lại, chiếu tiếp, dừng lại... một chuỗi các hành động được lặp đi lặp lại.

Chu Thái Phúc bị hành động liên tục của Giang Thành làm cho cả kinh, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi. . . Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Giang Thành cũng không thèm để ý tới hắn, y ngẩng đầu lên, ánh mắt của y cùng Dư Văn cùng chạm vào nhau, ánh mắt sắc bén không khỏi khiến trong lòng cô khẽ run lên: "Nhóm biểu diễn thứ nhất có bao nhiêu người?"

Gần như vô thức, Dư Văn liền xem lại đoạn video trong tay, sau một lúc mới trả lời: "16 người.”

"Còn nhóm thứ hai thì sao?"

“15.”

"Nhóm thứ ba?"

"17.”

Lúc này, Giang Thành chậm rãi giơ máy ảnh trong tay lên, màn hình đang được dừng lại ở đoạn phân cảnh cuối cùng lúc ba nhóm đứng cùng nhau trên sân khấu biểu diễn bài đồng ca.

Dư Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, tất cả những gì cô có thể thấy được là quần áo chỉnh tề và mái tóc đen dài của các cô gái.

Trong giây tiếp theo, đồng tử của cô đột ngột co rụt lại, như thể cô bất chợt nhận ra được điều gì đó.

Trên sân khấu…..Có 49 cô gái .