Chương 2: Hãy chiến đấu đi

Tên bắt nạt Trương Phi Long đang luyên thuyên về việc"Làm thế nào để đánh thức siêu năng lực của tôi? Tôi thật tuyệt vời mà" ước chừng kéo dài gần cả một tiết. May mắn thay, hắn đã sử dụng lớp tự học cuối cùng vào buổi sáng. Giáo viên đứng lớp thấy mọi người đều quan tâm đến sự thức tỉnh của hắn ta nên để cho hắn nói tiếp vì dù sao hắn cũng sắp chuyển trường, giáo viên mặc kệ để hắn làm mình làm mẩy trước khi rời trường.

Khi chuông reo, Trương Phi Long ngậm cái miệng đang lắm lời của mình lại, dùng ánh mắt vô cùng ác ý nhìn Phong Minh rồi nói ra lời thoại kinh điển của kẻ bắt nạt trước mặt cả lớp.

"Phong Minh! Nếu có thể thì mày đừng ra khỏi lớp đấy nhé! Hẹn gặp ở sân trường nhá!"

Phong Minh bắt đầu lục đυ.c dọn bàn, âm thầm trừng mắt, thật là đã rất nhiều năm không được nghe lại loại lời thoại ác ý này. Nhưng những kẻ buông lời hung ác với cậu cuối cùng chẳng có kết cục tốt. Tên Trương Phi Long này bây giờ lại dám nói lời như vậy trước mặt cả lớp, điều đó cho thấy cậu ta ngông cuồng đến mức nào.

Chậc chậc, ngông cuồng quá thì không tốt.

Mà có khi nào, một kẻ thức tỉnh dị năng như hắn ta đánh không lại một người bình thường như cậu, thì cuối cùng tên tiểu tử này có tức chết không?

Trong đầu Phong Minh đang suy nghĩ có nên chiến đấu với hắn không thì tên Trương Phi Long đã bước xuống bục, ánh mắt háo hức đi đến bên cạnh cậu: “Sao vậy, mày không dám nghe theo lời khuyên của tao à? Trước đây không phải rất có khí phách sao? Trước đây mày còn dám mang cả lớp đến đánh hội đồng tao nữa kia mà!"

Phong Minh liếc nhìn hắn ta: “Không, tôi chỉ nghĩ đánh nhau trong trường là không tốt, lỡ tôi bị đình chỉ học thì sao?” hoặc thua trong một cuộc ẩu đả ở trường, mà ba ngươi là hiệu trưởng trường này bất luận ngươi thắng hay thua đều không có việc gì, nhưng ta là người không có gia đình, bị ghi tội hoặc là cho thôi học, liệu ta có thể thi đỗ đại học không?

Trương Phi Long nhất thời không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Phong Minh, nhưng vẫn nắm được điểm mấu chốt: “Vậy chúng ta gặp nhau ở sân bóng rổ công cộng đối diện trường học đi! Lần này mày cũng đừng có nói là không tiện đấy nhé, phải không? Nếu mày sợ thì có thể quỳ xuống cầu xin tao tha lỗi và gọi tao là lão đại, tao sẽ tha cho mày!"

Phong Minh đang thu dọn cặp sách phải dừng lại trong chốc lát vì nghe thấy những lời tào lao này và tặc lưỡi một cái.

Cậu đeo cặp sách lên lưng, vươn tay đẩy cửa sổ lớn bên cạnh ra, sau đó quay mặt về phía Trương Phi Long với nụ cười cực kỳ khıêυ khí©h và kiêu ngạo.

"Cậu là cái thá gì mà tôi phải quỳ xuống xin lỗi chứ? Tôi không ngại rút ngắn tuổi thọ của cậu đâu!"

Nói xong, cậu đạp một chân lên mép cửa sổ, sau đó từ cửa sổ nhảy ra, giơ ngón giữa ra với Trương Phi Long: “Tôi ở sân bóng rổ chờ cậu đấy!”

Lúc Trương Phi Long đang tức giận đến mức gào thét chạy ra khỏi phòng học thì Phong Minh đã cười hả hê nhảy đáp xuống đất từ hành lang tầng hai một cách vững vàng, ngẩng đầu và vươn ngón giữa với Trương Phi Long.

Trương Phi Long: "..." Aaaaaaaaaaaa, cay thật chứ!

Trái ngược với tên bắt nạt kia, các bạn học cùng lớp với tôi và các bạn nữ ở những lớp khác đang la hét phấn khích vì tôi.

"Ahhh! Hành động vừa rồi của Phong Minh ngầu quá đi mất!!"

"Ôi chúa ơi, tim tôi vừa ngừng đập!"

"Khi cậu ấy nhảy xuống, chân cậu ấy siêu ổn định! Giống như một nhân vật trong truyện tranh vậy!!"

"Tôi từ lâu đã biết cậu ta cao ráo đẹp trai rồi, đáng tiếc là cậu ta không thích nói chuyện với người khác, nhưng mà hôm nay cậu ấy vẫn đẹp trai như vậy!"

Trương Phi Long nghiến răng nghiến lợi đưa ánh mắt hung ác nhìn ủy viên ban văn nghệ đang la hét mạnh nhất bên cạnh, dọa cô bạn lập tức im thin thít.

Sau đó, để chứng tỏ mình mạnh hơn cái tên Phong Minh bình thường kia, Trương Phi Long một tay nắm lấy lan can, cố gắng bắt chước cú nhảy từ tầng hai vừa rồi của Phong Minh. Hắn ta không tin rằng mình, một dị năng giả, lại không thể nhảy từ tầng hai xuống một cách an toàn?

Đáng tiếc hắn chậm một bước, quần áo đã bị giám thị đang tức giận kinh hãi nắm chặt.

"Trương Phi Long! Em muốn làm cái gì?! Bộ cầu thang chỉ để dùng làm vật trang trí thôi à? Em có biết suy nghĩ không? Cho dù em đã thức tỉnh siêu năng lực và ngày mai sẽ chuyển đến lớp học ở trường linh năng đi nữa, chỉ cần em vẫn còn học ở trường này một ngày thì em vẫn là học sinh của tôi, đừng nghĩ đến việc nhảy khỏi hành lang này, tôi không cho phép điều này xảy ra đâu!"

Trương Phi Long tức giận nói: “Nhưng Phong Minh”

Vị giám thị dừng lại một chút: “Ngày mai tôi sẽ để Phong Minh viết kiểm điểm!”. Vừa rồi ông không phản ứng kịp, suýt chút nữa đã bị Phong Minh làm cho lên cơn đau tim rồi!

Trương Phi Long chỉ có thể tức giận đi bằng cầu thang, lao về phía sân bóng rổ đối diện trường học, quyết định phải đánh cho Phong Minh quỳ xuống khóc lóc cầu xin dưới chân hắn, đặc biệt là phải đánh cho khuôn mặt đẹp trai đó của nó phải biến dạng!

Đằng sau Trương Phi Long là bảy hay tám bạn học đang theo dõi trong sự phấn khích và không bận tâm sợ làm to chuyện mà lấy điện thoại di động ra mở camera lên quay. Một người thậm chí còn bắt đầu phát sóng livestream và giới thiệu nó với người hâm mộ của mình với một nụ cười trên môi.

"Tiếp theo, các bạn hãy banh con mắt ra và quan sát thật kỹ. Tôi đang phát sóng trực tiếp chương trình "Dị năng giả đánh nhau với kẻ thù". Đây là một cảnh rất hiếm gặp. Tiến lên, đi nào, mìn và lựu đạn đang tới! Tôi thực sự không thể ném vài bông hoa vào đó để tăng sự nổi tiếng của mình mà."

"Ồ, bạn hỏi kẻ thù của tên linh năng giả kia có phải cũng là người thức tỉnh không à? Tất nhiên là không. Thức tỉnh linh năng không phải dễ. Cả lớp chúng tôi rất may mắn khi có một người thức tỉnh. Làm sao chúng tôi có thể có thêm một người nữa chứ! Nhưng bạn học sắp bị đánh kia là bạn cùng lớp của chúng tôi, hình như cậu ấy có luyện võ. Trước đây cậu ấy đã dạy một bài học cho tên bắt nạt đó khi hắn còn chưa thức tỉnh. Bây giờ cậu ấy gặp xui xẻo rồi. Nè, hay là chúng ta cùng lên thuyết phục cái tên bắt nạt kia hoặc đánh luôn hắn để cậu bạn đó không gặp rắc rối gì với kẻ dị năng giả kia."

Khi cậu học sinh đang livestream nói điều này, cùng lúc đó Trương Phi Long đã đến sân bóng rổ. Buổi trưa không có học sinh hay ai khác chơi ở sân bóng rổ, chỉ có mình Phong Minh ngồi dưới cột bóng rổ trong toàn bộ sân bóng rổ. Cậu đưa tay ra vẫy để xin chào không chút do dự.

Trương Phi Long tức giận đến muốn trợn mắt lần nữa, còn khán giả đang xem phát sóng trực tiếp lại đột nhiên bùng nổ rất nhiều bình luận.

【Ồ, thật là một cậu em trai đẹp trai! 】

【Anh chàng này đứng dậy rồi, chân anh ta dài quá! 】

【Kiểm tra trực quan cho thấy anh ấy cao 185 cm, chân dài tới nách luôn! 】

【Và dáng người của anh ấy cũng rất tuyệt. Hehehe~】

【Lầu trên à còn chưa phải mùa xuân. Người ta mặc áo khoác để giữ ấm. Làm sao bạn biết em trai tôi có dáng người đẹp? 】

【Có lẽ nào lầu trên đang thức tỉnh siêu năng lực thấu thị không? 】

"Phong Minh, mày thật dũng cảm! Mày thậm chí còn không chạy trốn! Đã như vậy thì mày đừng có mà khóc lóc nhận tao làm cha để xin lỗi! Nhưng cho dù mày có khóc lóc cầu xin tao thế nào thì tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!"

Trương Phi Long vừa đi về phía Phong Minh vừa nói. Hắn ta nắm chặt tay phải thành nắm đấm và bắt đầu tích lũy sức mạnh khi đi đến chỗ Phong Minh, hắn quyết định giáng cho cậu một cú đấm bất ngờ và hạ gục cậu chỉ bằng một cú đấm để kết thúc cuộc chiến. Bằng cách này, hắn sẽ trông đẹp trai và ngầu hơn, tới lúc đó hắn sẽ được nhiều người hâm mộ và trở nên nổi tiếng.

Nhưng Trương Phi Long không ngờ rằng Phong Minh ở đối diện lại vô lý như vậy, còn chưa kịp chạm tới Phong Minh, tiểu tử này đã trực tiếp lao tới, đi một quyền vào bụng hắn!

"Hả? Thể chất của cậu quả nhiên mạnh hơn trước rất nhiều". Sau khi đấm xong Phong Minh cảm nhận được nắm đấm của mình chạm vào bụng Trương Phi Long, liền đưa ra phán đoán. Sau khi người bình thường trở thành linh năng giả, phẩm chất thể chất của họ sẽ tăng lên một chút tùy theo hoàn cảnh cá nhân. Thể lực hiện tại của Trương Phi Long có lẽ giống như đã luyện tập Thái Cực Quyền được 5 năm.

Chẳng trách mọi người đều muốn trở thành một thức tỉnh giả, lợi ích quả thực là miễn phí không rủi ro.

Trương Phi Long tức giận vì mình bị cướp mất lợi thế, nhưng lại không khỏi cảm thấy tự hào vì nắm đấm của Phong Minh không gây ra bao nhiêu tổn thương cho mình. Trước kia Phong Minh đấm hắn một quyền đã khiến hắn đau đến cúi người, không thể làm được gì, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy có chút đau, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng và đánh trả!

Nắm đấm của Trương Phi Long đánh mạnh vào Phong Minh, phát ra âm thanh như xé gió.

Phong Minh nhướng mày, lực của nắm đấm này ít nhất là 200 kg, nếu trúng cậu, có lẽ tám cái xương sườn của cậu sẽ bị gãy làm đôi.

"Ngươi có phải lòng dạ quá độc ác không? Ta là người bình thường, ngươi ra một quyền này nhất định sẽ đánh chết ta!"

Phong Minh vừa nói vừa nhanh nhẹn lùi lại một bước để tránh nắm đấm của Trương Phi Long.

"Ta chỉ muốn đấm chết ngươi!!" Trương Phi Long đánh trượt một quyền, lại một quyền.

Những cú đấm này tưởng chừng như sắp đánh vào Pong Minh, nhưng cuối cùng cậu lại tránh được ngay lập tức, vì vậy những người đang vây xem và cư dân mạng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp qua màn hình đã xem màn trình diễn hai người "đố bạn đấm được tôi" dài mười phút. Trận đánh không quá quyết liệt làm người ta chỉ nghĩ đây là một màn trình diễn đã được tập luyện kỹ lưỡng.

Sau một lúc, khán giả đã phấn khích hơn một chút.

【Không, chủ kênh, bạn đang đùa chúng tôi à? Anh chàng to lớn đó thực sự là một kẻ thức tỉnh sao? Đã mười phút trôi qua mà anh ta thậm chí còn chưa đánh được người anh em chân dài đó một cú đấm nữa! 】

【Không, không, không, lầu trên không nên hỏi câu đó. Bạn nên hỏi anh chàng chân dài đó có thực sự là người bình thường không? Trời ạ, mỗi lần cậu ta đúng lúc né tránh, tốc độ chạy của cậu ta chẳng phải quá nhanh sao? 】

【Anh chàng đó có phải là người thức tỉnh dị năng siêu tốc độ không? 】

【Điều này không hẳn là đúng, nhưng có một điều tôi chắc chắn là anh chàng này đã luyện tập võ thuật, chân rất vững, thị lực, thính giác và phản ứng đều tốt hơn người bình thường. 】

【Ồ ồ ồ, không có gì lạ. Nhưng nếu nói như thế thì nếu người bình thường luyện võ, chẳng phải họ có thể tranh tài với linh năng giả luôn sao? 】

Hắn vừa nghiến răng vừa tung ra đòn, Trương Phi Long vẫn đang đuổi theo Phong Minh nhưng không đánh được cậu, đã tức giận và có chút điên cuồng, hắn cảm thấy Phong Minh và mọi người ở đây đang cười nhạo mình. Chết tiệt!

Trong cảm xúc tột độ này, Trương Phi Long cảm thấy mình đang kìm nén một cơn phẫn nộ và sức mạnh to lớn, cuối cùng, thứ sức mạnh này ngưng tụ trong lòng bàn tay, hắn gầm lên một tiếng lao ra ngoài.

【Vãi chưởng!!! 】

【Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Vụ nổ năng lượng?! 】

【Trời đất ơi, ahhhhhhhhhhhhhhh "Anh chân dài ơi, chạy nhanh lên nếu bị trúng đòn thì ít nhất cũng bị tàn tật đó" ahhhhhhhh】

Các bạn học đang xem náo nhiệt cũng kinh ngạc kêu lên. Dù muốn dừng lại để giúp đỡ cũng đã muộn. Về phần Phong Minh, lông tơ toàn thân dựng đứng ngay khi Trương Phi Long đấm tới cậu. Một cảm giác nguy hiểm tột độ dâng lên, cậu không chút do dự quay người bỏ chạy. Khi cậu cảm thấy năng lượng phía sau sắp chạm vào lưng mình, cậu căng cứng lưng và dùng chân nhảy mạnh lên, cậu cảm thấy như mình đã giẫm lên thứ gì đó và còn có thứ gì đó xuất hiện trên lưng cậu, sau đó...

Cậu nhảy lên cột bóng rổ.

Cậu bước lên khung bóng rổ bằng một chân như một con gà trống vàng cô độc.

*Gà trống vàng đứng trên một chân (tư thế Thái Cực Quyền)

Giây tiếp theo, cú đấm giận dữ của Trương Phi Long làm vỡ kính hợp kim của sân bóng rổ.

Phong Minh: "..."

Trương Phi Long: "..."

Những người đang vây xem và cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp: "..."

Điều khiến họ bừng tỉnh lại là tiếng còi đang kêu inh ỏi ở sân bóng rổ.

【Cảnh báo! cảnh báo!! Có người cố ý làm hỏng bức tường kính hợp kim của sân bóng rổ! Đã báo cáo! Giám sát tự động đã được bật! Mọi người trong sân bóng rổ hãy ôm đầu và ngồi xổm xuống! Không được trốn thoát!! 】

Sau đó, Phong Minh nghe thấy tiếng quạ kêu trên đầu mình.

【Hahahaha, mọi người, hãy nhìn người đàn ông đứng trên cột bóng rổ kìa! Anh ta trông như một kẻ ngốc vậy! 】

Phong Minh: "???!!!"