Chương 3: giấc mơ từ cõi âm

Ngải độc

Chap 3

“Khải à”

Hú hồn cái giọng trầm trầm của nó chưa bao giờ thân thuộc tới vậy. Sau giây phút xúc động, tôi nhìn thằng bạn của mình. Nó tỉnh rồi ! Tỉnh thật rồi ! Mắt nó vẫn lim dim, miệng bặp bẹ cố nói tiếp. Chắc câu gọi vừa rồi lấy đi nhiều sức của nó lắm.

- Mày tỉnh được là tốt rồi thằng khốn. Tao biết tình hình của mày, cứ nằm yên đi. Sau này đi đứng cẩn thận tí. May mà có người phát hiện, nếu không thì chắc mày cũng đi rồi - tôi nói với giọng còn hơi nghẹn do xúc động.

Nó nằm ngẫm nghĩ một hồi lâu:

- Tao gặp ma, mày ạ.

- Nếu mày nói vậy thì tao cũng vừa gặp ma đây này.

- Không, không phải vậy.

- Ý mày là sao?

- Lúc tao đang đi trên đường thì thấy từ phía trước có người đang lại gần.



- Vậy thì càng dễ để tránh. Sao mày đâm xe được vậy?

- Tao không biết. Người đó đi lạ lắm. Không phải chạy cũng không phải đi bộ.

- Mày nói thế, chả lẽ người đó bay?

- Tao nói rồi tao không biết. Tao chỉ biết người đó đang ở rất xa mà khi vừa mới chớp mắt đã ở trước đầu xe. Tao không kịp phản ứng, đã thắng xe bất chợp rồi ngã ra đường. Chắc phần còn lại mày biết rồi đấy. Người đấy thì không được tìm thấy mà chỉ có tao trên đường. Mày tin không?

Đương nhiên là không chứ tin thế nào được. Nó nhìn tôi với vẻ mặt thành khẩn như ép tôi phải tin lời nó. Tin được sao? Tôi đâu có ở đấy, sao tin được? Tôi gặn hỏi nó:

- Mày có chắc là có người đi ngược chiều với mày không?

- Tao chắc chắn vì đoạn đường có có một khúc cua nên tao đã quan sát rất kĩ. Đi đêm trên đoạn đấy đâu phải chuyện đùa.

Cũng đúng, với lại đèo cái cũng không quá ngoằn ngoèo, khó đi và nó lại còn rất vắng vào khoảng 10 giờ tối tới 4 giờ sáng. Chắc chắn rất khó để gặp xe khác. Vậy mà lại có người đi bộ lúc đấy. Nhưng chuyện coi như cũng ổn rồi, dù có gặp ma thật thì cũng qua rồi. Nó cũng không bị thương quá nặng. Gặp ma nếu còn sống thì cũng bị ám ảnh tâm lý. Vậy mà thằng này chỉ bị thương thôi là đã may mắn lắm rồi.

- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Mày không sao là tốt rồi. Chân còn đau không? Có mỏi mệt gì không? Tao gọi y tá lên nha - vừa nói, tôi vừa bước về phía cửa.

Nó chỉ vội gật đầu, chắc vẫn bị di chấn vụ tai nạn. Tôi phải chạy xuống 3 dải cầu thang để tới nơi trực của y tá. Vì thang máy đã hư nên buộc phải chạy thang bộ. Đang đi, tôi bỗng chú ý một điều. Cầu thang có những vết loan lổ khắp nơi. Có cả vết máu khô nữa. Kinh thật. Đang trầm tư, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Tò mò, tôi đứng lại xem thử. Nó phát ra từ hành lang. Tôi liếc qua phải xem thử. Không có ai. Liếc qua bên trái. Một thứ khiến tôi ớn lạnh cả người. Tôi suýt hét lên. Trong một căn phòng, tôi nhìn vào thấy một gương mặt trắng bệch, đôi mắt một mí vô hồn trơ ra nhìn tôi cứ như muốn xoáy thẳng vào tâm can. Khuôn mặt dài đến méo mó và không cân đối. Cái miệng của nó... Tôi ngã về phía sau. Không, tôi cũng không chắc đó là miệng. Phần dưới mũi nó cứ như người chặt mất cằm nó vậy. Những gì còn lại ở khoảng đó chỉ là một lớp thịt thối rữa cùng với máu vẫn còn đang chảy rất nhiều. Cả phần thân người của nó dường như bị xé toạt. Tôi còn có thể thấy được nội tạng của thứ đó. Nó vẫn đơ ra nhìn tôi. Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi không biết phải làm gì. Nếu tôi không nhìn nó, lỡ đâu nó đột ngột tấn công thì tôi lại không phản ứng được. Nhưng nếu nhìn tiếp, lát nữa chắc tôi cũng sẽ ngất đi mà thôi. Tôi cố gượng dậy, chạy xuống cầu thang, cứ cắm mặt mà chạy. Trong đầu tôi lúc đấy chỉ biết chạy, chạy và chạy. Chạy tới chân cầu thang. Tôi đứng lại, nghĩ một lát. Quay lại nhìn phía sau, người đấy... Không, thứ đấy đang ở mép cầu thang ló nửa khuôn mặt ra nhìn tôi. Dù nó không có mồm nhưng tôi có thể thấy cả thân nó đang câu lại. Nó đang cười. Điều này là quá sức với tôi. Tôi cố chạy tới nhà vệ sinh nhưng chưa kịp tới bồn rữa, tôi đã không nhịn được mà nôn. Định thần lại, tôi định dọn - tôi thầm nghĩ vậy, nhưng đành phải làm phiền các chị lao công rồi - thì bỗng có cảm giác lạnh sống lưng. Tôi bước tới phòng trực đêm. Không thấy ai. Bỗng có một bàn tay chạm vào vai tôi...