Chương 10

Nửa tháng tiếp theo, Đồng Kỳ bên này bắt đầu thu dọn hành lý. Phòng mới bên kia sau khi sửa sang xong xuôi thì đã có khá đầy đủ các đồ đạc trọng yếu cho nên Đồng Kỳ không tốn quá nhiều công sức vào việc sắm sửa đồ đạc. Bởi vì không gian rộng rãi nên vị trí dựa cửa sổ bên trong huyền quan dư ra một khoảng trống khá lớn.

Ở nơi đó, Đồng Kỳ nhờ người bày một bàn bi a vào.

Chuyển tới nhà mới thì phải xem ngày đẹp, thời gian được chọn là ngày mùng tám. Hai vợ chồng Vu Hân cũng đã trở về sau khi hưởng tuần trăng mật. Trước khi dọn vào ở hai ngày, cha mẹ cô cũng từ dưới quê lên chơi. Nhìn thấy con gái mới mua được một căn phòng lớn, cả hai người đều cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chỉ cần cuộc sống của con gái không tệ là tốt rồi.

Ngày dọn vào ở, bản thân Đồng Kỳ vốn định đi ra ngoài ăn nhưng cha mẹ cô một hai bảo phải tự mình làm rồi ăn ở nhà, nói phải để cho phòng bếp mới dính chút mùi khói. Hiếm khi cha mẹ mới lên đây nên Đồng Kỳ cũng đồng ý. Không gian thì đủ, chẳng qua là phải tìm thêm bàn ghế.

May mắn là trong khách sạn cô làm có bàn ghế dự phòng, còn đều là những đồ được phép mượn cho nên cô bèn chở một ít tới đây, đặt ở trong phòng khách.

Ngày hôm qua Đồng Kỳ đã mời mấy nhân viên ở khách sạn tới ăn rồi, những người tới hôm nay đa số đều là tầng lớp quản lý, bọn Đồng Mạn thì càng không cần phải nói.

Lưu Tử Đồng ôm một bó hoa hồng to nhét vào trong lòng ngực Đồng Kỳ: "Chúc mừng mày, lại mua biệt thự cao cấp rồi."

Đồng Kỳ ngửi hương hoa hồng, cười khẽ: "Chỗ này của tao mà là biệt thự cao cấp à? So với nhà mày thì kém xa."

Lưu Tử Đồng ngồi xuống sô pha, cả người như không xương cốt mà tựa vào người Đồng Mạn, mặt mày chán nản nói: "Tao thà ở nơi này cùng mày còn hơn ở nhà."

Đồng Kỳ đáp: "Trong nhà còn phòng trống đấy, lúc nào cũng hoan nghênh mày tới ở."

"Được thôi."

Đồng Kỳ cười cười xoay người đi tìm đồ cắm hoa, đúng lúc cô vừa mới mua hai cái bình hoa khá đẹp chưa dùng lần nào.

Vu Hân lôi kéo chồng mình đi nhìn thử gác mái nhỏ. Cô nàng đứng trên thang dẫn lên gác mái, vẫy vẫy tay với Đồng Kỳ: "Lại đây, lại đây mau."

Đồng Kỳ cười hỏi: "Làm gì thế?"

Đồng Kỳ vừa đi tới, Vu Hân đã ghé sát vào tai cô cợt nhả: "Hì, gác mái nhỏ nhà mày thích hợp để làʍ t̠ìиɦ ghê luôn."

Đồng Kỳ: "......"

Vu Hân cười ha ha một trận nhéo mặt cô. Trêu xong cô nàng dựa vào ngực chồng mình, cười tủm tỉm nói: "Ai nha, gần đây đúng là no ấm sinh da^ʍ dục mà..."

Đồng Kỳ bất đắc dĩ nói với Lâm Thần: "Quản bà xã của anh đi kìa."

Lâm Thần cười cười đầy nuông chiều.

Đồng Kỳ tặc lưỡi: "Một con người vốn cứng rắn mạnh mẽ tại sao lại biến thành trung khuyển cỡ bự như thế này được nhỉ?"

Lâm Thần: "......"

Vu Hân lại cười ha ha: "Chuyện này thì có gì không tốt chứ."

"Được được được, tao hâm mộ mày muốn chết luôn."

"Hâm mộ là được rồi, đừng có chết."

Cả khuôn mặt cô nàng đều tràn đầy vẻ hạnh phúc mới cưới. Đồng Kỳ bị chói mù mắt, chỉ đành xoay người nhắm mắt làm ngơ.

Đồng Kỳ, trợ lý và hai người khác tới phòng bếp giúp đỡ. Nguyên liệu nấu ăn là do cô và mẹ tự mình chọn hôm qua, mỗi bàn không thể thiếu cá tôm cua, Đồng Kỳ còn đến cửa hàng gần cảng mua tổ yến để làm thành thành đồ ngọt. Trong nhà toàn người là người nên vô cùng náo nhiệt. Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi thì thấy còn dư lại hai ba món ăn.

Đồng Kỳ lau tay, chuẩn bị đi sang nhà bên cạnh gọi dì Rossi.

Rossi chính là dì mà lần trước cô gặp được ở cửa thang máy khi tới mua phòng. Mấy ngày nay Đồng Kỳ gặp qua dì ấy hai lần, lần gặp cuối cùng là ngày hôm trước.

Nơi này một tầng có hai nhà, quan hệ hàng xóm này không thể xem như người một nhà nhưng ít ra cũng không nên quá lạnh nhạt, mời người ta tới đây chung vui cũng coi như là một loại lễ phép.

Ngoài cửa có chuông cửa, Đồng Kỳ ấn chuông.

Chuông cửa bên ngoài không nghe được nhưng bên trong nhất định là có kêu. Đồng Kỳ đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, có lẽ là dì ấy không ở nhà. Cô lại lễ phép ấn chuông thêm một lần nữa, ngón tay vừa mới dịch ra khỏi nút ấn thì cửa được mở ra từ bên trong. Đồng Kỳ vì không muốn đập vào cửa nên khẽ dịch vị trí, cười nói: "Dì ơi, con muốn......"

Mấy chữ mời dì sang nhà con chợt nghẹn lại trong cổ họng Đồng Kỳ.

Liêu Thành Xuyên trần trụi thân trên, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám lỏng lẻo ôm lấy eo, tóc vẫn còn nhỏ nước, bọt nước theo cổ trượt xuống dưới. Hắn dựa vào cạnh cửa với thần sắc lười biếng, cười như không cười hỏi: "Tôi là dì hả?"

Trán Đồng Kỳ tựa như bị bom nổ tung vậy. Cô theo bản năng mà nhìn lại hành lang rồi nhìn về phía nhà mình, thanh âm vui cười bên trong vẫn truyền ra ngoài. Cô xác nhận chính mình không đi nhầm nhà, cũng không gõ sai cửa. Tầm mắt Đồng Kỳ từ ngực hắn dịch lên trên, đối diện với đôi mắt hàm chứa ý cười của hắn.

Khẽ nuốt nước miếng, nam sắc trước mặt khiến mặt cô có chút nóng. Cô tận lực không nhìn những giọt nước kia, rất đứng đắn hỏi: "Liêu tổng, dì Rossi là...?"

"Mẹ tôi."

Vậy mà lại là mẹ của Liêu Thành Xuyên, sao lại trùng hợp thế cơ chứ?



Đồng Kỳ cười hỏi: "Dì ấy đâu rồi?"

"Về thành phố B rồi."

"À." Đồng Kỳ cười cười, mặt hơi nâng lên, "Như vậy tôi muốn hỏi Liêu tổng một chút, anh muốn tới dự tiệc tân gia nhà tôi không?"

"Không được." Liêu Thành Xuyên không chút do dự từ chối.

"Vậy được, quấy rầy rồi." Đồng Kỳ mỉm cười định đi về. Cô cũng chẳng trông chờ vào việc hắn đồng ý, hỏi một chút theo lễ phép là được rồi.

Tầm mắt Đồng Kỳ dịch ra khỏi khuôn mặt hắn, xoay người chuẩn bị về nhà mình. Đi chưa được hai bước cô hay quay người lại. Liêu Thành Xuyên đang định đóng cửa, thấy cô quay người liền dừng lại, "Hửm?"

Dùng giọng mũi dò hỏi cực kỳ gợi cảm.

Đồng Kỳ nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thôi, không có việc gì."

Hắn híp mắt nhìn cô hai giây. Nửa ngày sau, cánh cửa "rầm" một tiếng mà đóng lại.

Đồng Kỳ cũng trở về nhà mình. Mới vừa rồi cô định nói về chuyện mười vạn kia. Cho đến nay hắn đến nay hắn vẫn chưa nhận lại số tiền ấy.

Lấy không mười vạn khiến Đồng Kỳ có cảm giác không tốt cho lắm.

Chỉ là, vậy mà hắn lại ở cạnh nhà cô!

Thật sự có như là mơ vậy.

Chẳng qua trước đó đúng là dì Rossi đã từng nói qua là con trai dì ấy ở bên này. Thế nhưng Đồng Kỳ tới tới lui lui vài lần cũng vẫn chưa gặp phải con trai trong miệng Rossi.

Vậy nên cô cũng chẳng để tâm đến chuyện này nữa.

Ai biết là dì ấy lại thật sự có con trai ở nơi này, mà đứa con trai này còn gọi là Liêu Thành Xuyên.

Đồng Kỳ cảm giác như tâm hồn sống lại.

Không phải là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao?

Nhưng nghĩ đến việc hắn từng từ chối cô hai lần, trong đó còn có một lần ở ngay một tháng trước thì cô cũng rõ ràng, vô cùng rõ ràng về thái độ của hắn.

Đồng Kỳ không trực tiếp vào nhà mà dừng lại ở chỗ tủ giày, cầm một điếu thuốc lên, bật lửa, dựa vào cửa sổ hành lang mà hút hai hơi. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, sương khói lượn lờ bay bay trước mặt cô. Trong phòng cực kỳ ầm ĩ, đã bắt đầu mở rượu vang đỏ, âm thanh nói cười càng ngày càng vui vẻ.

Đồng Kỳ không xuân thương thu buồn như vậy quá lâu, sau khi hút thuốc xong thì cô lại bước vào tiếp tục vai trò chủ nhân của bữa tiệc.

Đêm nay mọi người ăn uống đến khá muộn, toàn bộ mấy rương rượu mang về đều được mở hết, một chai cũng không dư lại. Cha mẹ Đồng Kỳ nhìn mà thấy sợ, cầm lấy ly trong tay Đồng Kỳ, nói: "Con đừng uống nữa mà."

Tửu lượng của Đồng Kỳ khá tốt, cười đáp: "Không sao đâu ạ."

Lại một ngụm cạn ly.

Những người khác bắt đầu lảo đà đảo đảo, Lưu Tử Đồng thì đã nằm liệt ra như bùn. Đồng Kỳ bất đắc dĩ tiến lên đỡ lấy Lưu Tử Đồng, giữ chặt lấy người cô nàng: "Đã không biết uống rồi mà vẫn cố uống, mày giỏi ghê cơ."

Mấy quản lý còn lại vẫn khá tỉnh táo, phụ trách đưa mọi người trở về. Đồng Kỳ đi dép lê, tóc rối tung, tay kẹp thuốc lá tiễn họ ra thang máy.

Cũng dặn dò bọn họ trên đường về phải cẩn thận.

Một người trong số đó cười đáp: "Yên tâm đi giám đốc Đồng."

Vì thế mấy người chen vào thang máy, cửa thang máy đóng lại. Đồng Kỳ vừa về phòng thì Lâm Thần cũng đã ôm Vu Hân ra tới cửa, nói: "Bọn anh cũng về đây."

"Được."

Vu Hân say đến đỏ mặt, chôn trong lòng ngực Lâm Thần với vẻ mặt hạnh phúc.

Cuối cùng là Đồng Mạn bước ra. Cô chỉ đi một chiếc giày cao gót, chiếc còn lại xách trên tay, nói với Đồng Kỳ: "Tao cũng về nhà đây."

Đồng Kỳ ngậm thuốc lá ngăn cô lại: "Tề Hạo đâu?"

"Đi công tác rồi."

"Vậy thì đêm nay mày ngủ ở đây."

"Không, không có gấu Teddy thì tao không ngủ được đâu!"

"Chỉ có mày quý giá, còn tao thì kém cả con gấu Teddy à?" Đồng Kỳ ôm eo cô đi vào trong phòng.

Lúc này Đồng Mạn mới quăng giày bước vào nhà. Sau khi ăn chơi đã đời xong thì trong phòng như vừa đánh trận, cực kỳ bừa bộn. Đồng Kỳ tống cổ Đồng Mạn đi tắm rửa trước.

Cô mở điều hòa cho Tử nằm rồi mới bắt đầu cùng ba mẹ dọn dẹp tàn cuộc trong phòng.



Tiêu Ngọc Mai đẩy tay con gái: "Con đi nghỉ ngơi đi, nhưng cái này để mẹ với ba con thu dọn là được rồi, đêm nay con uống nhiều rượu lắm đấy. Còn thuốc lá này nữa, bớt hút đi. Trong nồi còn có ít tổ yến, đi uống một chút rồi ngủ đi."

Đồng Kỳ trực tiếp bị đẩy vào trong phòng bếp. Cô dập thuốc rồi mở nắp nồi, trong nồi đúng là vẫn còn tổ yến. Tiêu Ngọc Mai cầm bát đũa đặt vào bồn rửa bát, hỏi: "Không phải cạnh nhà con có một dì sao? Hôm nay có mời dì ấy tới chưa?"

Đồng Kỳ trả lời: "Chưa ạ, dì ấy không ở đây, chỉ có con trai dì ấy ở thôi."

"Con xem tổ yến còn thừa nhiều như vậy, con mang một ít sang mời cậu ấy đi, bây giờ còn chưa quá muộn mà." Tiêu Ngọc Mai cũng nghĩ rằng quan hệ giữa hàng xóm với nhau thân một chút thì tốt hơn.

Bà bưng một bát từ trong nồi ra đưa cho con gái.

Đồng Kỳ đặt bát trên bàn, chính mình tự cầm lên uống, nói: "Đợi con uống xong rồi tính sau đi ạ."

Đồng Kỳ vừa uống vừa nhìn chằm chằm di động.

Nửa ngày sau, cô gửi WeChat.

【 Đồng Kỳ: Ngủ chưa? 】

【 Liêu Thành Xuyên: Chưa. 】

Chưa thì được. Đồng Kỳ uống ba ngụm là hết bát tổ yến, đứng dậy đạp lên dép lê bước ra ngoài. Tới trước cửa nha hắn, cô lại ấn chuông cửa lần nữa.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Liêu Thành Xuyên mặc áo ngủ đứng ở bên trong, thần sắc nhàn nhạt hỏi: "Tự mình tới cửa muộn như vậy, muốn làm ấm giường?"

Đồng Kỳ cắn răng đưa tổ yến cho hắn: "Cho anh, ấm dạ dày."

Liêu Thành Xuyên nhìn bát tổ yến rồi lại nhìn Đồng Kỳ vì không đi giày cao gót mà lùn hơn một chút, duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, dường như có một dòng điện chạy dọc từ đầu ngón tay mãi cho đến cánh tay của Đồng Kỳ. Cô run lên, cười nói: "Uống xong nhớ rửa sạch sẽ."

"Được."

Đồng Kỳ lùi về sau hai bước.

Vừa rời khỏi tầm mắt của hắn, bàn tay còn lại của cô theo bản năng mà nắm lấy đầu ngón tay kia. Thế gian vậy mà mẹ nó lại tồn tại loại đồ vật như dòng điện này.

Lại còn là dòng điện trong người nữa chứ.

Lúc cô về đến nhà thì ba đang quét sàn. Đồng Kỳ tiến lên nói: "Để con."

Ba cô nghiêng người né, đáp lại: "Con đó, đi tắm rửa trước đi, Đồng Mạn tắm xong vào phòng rồi đấy. Con cũng đưa Tử Đồng cùng đi tắm rửa sạch sẽ rồi mấy đứa ngủ đi."

Đồng Kỳ đưa mắt nhìn Tử Đồng đang nằm ườn trên sô pha, "vâng" một tiếng rồi đứng dậy ôm con ma men Tử Đồng vào trong phòng tắm.

Đồng Kỳ đặt con ma men kia vào bồn tắm rồi cởi quần áo của cô nàng ra. Dáng người Lưu Tử Đồng tương đối tinh tế, ngực hơi nhỏ hơn so với Đồng Kỳ một chút.

Đồng Kỳ thuận thế lột sạch chính mình luôn. Hai người cùng ngâm trong bồn tắm, cô tranh thủ giúp Lưu Tử Đồng tắm rửa luôn. Vừa ngâm được một lúc thì Lưu Tử Đồng từ từ nói: "Dáng người của mày đẹp thật đó."

Đồng Kỳ ngừng tay, hỏi: "Mày vẫn tỉnh táo à?"

"Ừa."

Sau khi ngây người trong phòng tắm gần nửa tiếng thì hai người đều tắm rửa xong xuôi, đứng dậy trở về phòng.

Giường của cô rộng 1m8, đủ cho cả a người ngủ chung.

Đồng Mạn đã quấn chăn ngủ như heo từ trước.

Sau khi Lưu Tử Đồng tắm xong thì đã tỉnh táo hơn, cô nàng còn nằm trên giường chơi điện thoại.

Căn hộ bên cạnh.

Liêu Thành Xuyên cũng vừa mới rửa mặt chải đầu lên giường chuẩn bị ngủ, hắn tùy ý click mở vòng bạn bè.

Bài đăng mới nhất là của Lưu Tử Đồng.

Tử Đồng: Vừa mới ngâm bồn tắm cùng với Đồng Kỳ xong ( che mặt) Dáng người của cô ấy đẹp ghê luôn.

Không có hình ảnh đi kèm mà chỉ có một đoạn chữ viết.

Liêu Thành Xuyên xem xong, trong đầu chợt hiện lên bức tranh lưng trần kia.

Hắn, bỗng nhiên có chút nóng nực.