Chương 22

Lạc Hưu Du, con gái của Lạc Lan Sanh.

Ngày xưa Lạc Lan Sanh nổi danh khắp Ninh Hải, không biết bao nhiêu người ái mộ bà, nhưng bà hết lần này tới lần khác một người cũng chướng mắt, sau khi từ nước ngoài du học trở về chưa kết hôn đã sinh ra một đứa con gái.

Không ai biết cha của đứa con gái này là ai, trong giới Ninh Hải cũng có rất nhiều suy đoán về chuyện này, nhưng cũng không thể tách rời chuyện Lạc Lan Sanh gặp người không quen bị người ta vứt bỏ, nếu không sao bà lại để con gái mình mang danh con riêng ra đời?

Lạc Lan Sanh là một người phụ nữ tài hoa hơn người, ngoại trừ là họa sĩ thiên tài nổi tiếng quốc tế, trên thương trường cũng rất có thủ đoạn, so với anh trai cùng cha khác mẹ của bà càng có phong phạm của ông cụ Lạc gia đã qua đời, thậm chí mấy lần truyền ra tin tức ông cụ Lạc gia muốn cho bà làm người thừa kế.

Tuy nhiên, ngay khi con gái út của bà vừa lên ba tuổi, bà đã mất tích và không ai biết bà đã đi đâu.

Cho đến hai năm sau, tin tức về cái chết của bà được truyền về.

Bà cụ nhà họ Lạc chịu đả kích lớn, sức khỏe ngày càng sa sút, cuối cùng chủ động rời khỏi ban lãnh đạo tổng công ty nhà họ Lạc, chuyên tâm điều dưỡng sức khỏe.

Không lâu sau, ông cụ nhà họ Lạc cũng qua đời, tất cả mọi thứ của nhà họ Lạc đều do Lạc Hoành kế thừa.

Mà Lạc Hưu Du, chính là một đứa con gái riêng sống trong hoàn cảnh như vậy mười sáu năm.

Một đứa con gái riêng cha không rõ, mẹ mất sớm, thân nhân duy nhất còn thân thể suy bại, ở trong hoàn cảnh như vậy sẽ sống thành cái dạng gì đây?

Trình Cẩn Từ dường như có thể tưởng tượng ra.

Anh cho người thu thập tất cả tư liệu về cuộc sống của Lạc Hưu Du ở Ninh Hải trước mười sáu tuổi, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ lật xem trang đầu tiên.

Phần tư liệu này tổng kết lại chỉ có hai từ: Không tâm không tình, máu lạnh xảo trá.

Trình Cẩn Từ nghĩ thầm, đi chung với anh thật sự rất hợp, bởi đều xấu xa như nhau.

Một tay ném văn kiện vào thùng rác, tiếp theo liền nhận được một cuộc điện thoại.

“Trận hôm qua đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cậu là nhân vật chính ngược lại không tới thì tính sổ cậu kiểu gì đây?"

Sở Ti Vũ ở trong điện thoại nói: "Tám giờ rưỡi tối nay, đừng đến muộn, thuận tiện nói một chút xem hôm qua cậu đã làm gì, Tưởng Đồ đang mong chờ được nghe chính chủ như cậu tán gẫu này nọ đấy."

"Cái rắm á! Sở Ti Vũ, cậu có dám nói chính bản thân cậu không muốn nghe không?"

Nghe được bên kia ồn ào, Trình Cẩn Từ xoa xoa thái dương nói: "Biết rồi, buổi tối gặp"

Bên kia, Sở đại tổng tài tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh Hải cúp điện thoại cùng với Tưởng nhị thiếu liếc nhau: "Hoàn thành!"

Sở Tư Vũ"hèn mọn"cười: "Thiết thụ nở hoa cũng không thấy nhiều, ngươi nói có muốn tìm vài người cùng nhau xem náo nhiệt hay không?"

Tưởng Ngự Kỳ: "A, được đó, nếu như cậu không muốn bị đánh.

Sở Tư Vũ: ... Hay là thôi đi.

Bóng đêm ngày càng dày thêm.

Đường cao tốc trên núi.

“Từ thiếu, tôi thấy hôm nay cậu chắc chắn lại là người siêu phàm nhất trận này rồi đấy?"

“Còn phải nói sao?"

“Từ thiếu gia chúng ta có bao giờ thua đâu?"

Thanh niên nhuộm tóc xanh vẻ mặt làm càn, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, tràn đầy đắc ý: "A, loại địa bàn này, có cái gì gọi là tính khiêu chiến chứ? Trước kia tôi ở Phòng Đình chơi, còn gặp được những người ngang hàng với bọn họ!" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T - “Đó là đó là, đây là một đám hàng nhập khẩu chất lượng như nhau thôi!"

Có người cổ vũ nói.

"Loại thi đấu cấp bậc này, Từ thiếu gia chúng ta tùy ý chơi một chút cũng có thể chiến thắng!"