Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mr.Trình, Yêu Nghiệt Nhà Anh Lại Quậy Rồi

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng sau khi tra cứu những tác phẩm trước đây của cô Lạc, từ hình ảnh đến video đều xem qua, tôi mới “bất ngờ” phát hiện ra dường như khi vẽ Đêm Bầu Trời Đầy Sao cô Lạc đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, vẽ xong bức đó hai mạch nhâm đốc bỗng tắc nghẽn trở lại... Ư?

Đương nhiên đã là người trong ngành nghệ thuật, linh cảm chợt đến chợt đi là một chuyện rất thần kì, các họa sĩ lão làng cũng không dám nhận mỗi một bức vẽ của mình đều xứng danh tuyệt phẩm, nhưng mà đối với cái sự “sớm nở tối tàn như phù dung” của cô Lạc, người đăng vẫn còn ôm chút hoài nghi.

Ngoài ra, hôm nay đột nhiên rộ phốt một nhà điêu khắc ở phường Xuân Lê cướp thành quả nghệ thuật của người khác, về quan hệ giữa cô Lạc và phường Xuân Lê thì mọi người có thể lên mạng tra thử. Địa vị của cô Lạc chưa đủ tiêu chuẩn để được tổ chức triển lãm cá nhân ở phường Xuân Lê, nhưng nhà người ta có tiền có quyền, tôi cũng không thể nói quá nhiều. Tôi chỉ tò mò là, nhà họ Lạc có thể bao che cho một tên điêu khắc gia giả nhân giả nghĩa, vậy nếu cô Lạc làm gì đó... liệu rằng...?

Những suy đoán mà tôi vừa nói căn cứ vào video tuần trước cô Lạc đăng trên trang cá nhân weibo, vấn đề lớn nhất trong các tác phẩm của cô Lạc từ ngày bước chân vào giới tới nay chính là quá mức sáo rỗng, trong khi Đêm Bầu Trời Đầy Sao từ chủ đề đến linh cảm đều... thứ cho tôi nói thẳng, là không hề ăn nhập với sự nhàm chán trong các tác phẩm khác của cô Lạc. Nếu bức tranh này do người khác vẽ, hoặc là nói nếu thành phẩm không nhạt nhòa đến thế, có lẽ tôi đã không dấy nên nghi ngờ thế này.

Như trên.

Dưới bài đăng này tất cả mấy mươi bình luận đầu đều chế nhạo người đăng ghen ăn tức ở, ngậm máu phun người, lượt tán đồng cũng rất cao, kéo mãi mới thấy có vài bình luận đồng ý với người đăng, nhưng đều bị chèn ép.

Đa số người qua đường không hiểu hội họa, không hiểu sáo rỗng là thế nào, linh cảm là cái gì, chỉ biết Lạc An Tuyết này xui xẻo quá, vừa bị người ta cọ nhiệt vừa bị vu khống sao chép. Phần lớn dư luận đều bảo vệ Lạc An Tuyết, nói cô ta là người vô tội bị kéo xuống nước, rồi gì mà phường tranh có người đạo đức kém không có nghĩa là cô ta đạo đức kém.

Hơn nữa trên mạng Lạc An Tuyết cũng có chút tiếng tăm, còn được ca tụng là thiên tài hội họa mỹ nữ, hảo cảm với người qua đường không tệ, vậy nên một bài bóc phốt toàn đoán mò, không bằng không chứng trên weibo đương nhiên chẳng ảnh hưởng tới cô ta được bao nhiêu.

Lạc Hưu Du vẻ mặt khó dò kéo xuống phần bình luận, khẽ nhướn mắt như thể trào phúng.

“Hừ!"

Cố Đình hỏi cô: “Từ khóa thứ ba trước đó chúng ta không điều tra, không có tài liệu, cũng không có chứng cứ, có lẽ chẳng duy trì độ thảo luận được bao lâu đâu, cô muốn bơm thêm chút tiền đây nó lên không?"

Lạc Hưu Du đáp: “Không cần. Như anh nói đó, chúng ta làm gì có chứng cứ đúng không? Đừng lãng phí tiền bạc."

Cố Đình nhận ra được chút kỳ quái trong giọng điệu của cô, cẩn thận nói: “Thật ra điều tra thêm chưa chắc sẽ không có kết quả, tôi thấy bài đăng vừa rồi nói có lý lắm, loại người như Lạc An Tuyết rất có thể sẽ làm những chuyện sao chép này!"

Lạc Hưu Du không trực tiếp trả lời mà nói: “Không cần, bức tranh kia không phải do cô ta sao chép từ tác phẩm của người khác, anh tra không ra chứng cớ đâu."

Cố Đình vuốt tóc, thấy là lạ trong lòng, nhưng nếu Lạc Hưu Du đã nói thế hắn cũng không phản bác: “Được rồi, coi như tiết kiệm vài đồng vậy."

“À phải, ngày mai cô rảnh không? Tôi chở cô đi chơi?"
« Chương TrướcChương Tiếp »