Chương 49

Thẩm Quân Trúc nhạy cảm bắt được ý tứ trong lời nói của cô ta, bất mãn hỏi:"Lúc trước là cô ta khi dễ em?"

"Cái này....” Lạc An Tuyết vẻ mặt khó xử.

“Thẩm tiên sinh cậu không biết đâu, tiệc đính hôn cùng triển lãm tranh của đại tiểu thư chúng tôi đều bị tiểu tiện nhân kia phá hủy!"

Thẩm Quân Trúc không phải lần đầu tiên tới Lạc gia, dì Dương biết hắn là sư huynh của đại tiểu thư nhà mình, nghe nói cũng là nhân vật rất lợi hại."Lạc Hưu Du này, từ nhỏ đến lớn đã như vậy, giống như ai thiếu nợ cô ta vậy! Tiên sinh và thái thái nhà chúng tôi nuôi cô ta lớn lên, cô ta còn lấy oán trả ơn, bảy năm trước...

“Được rồi dì Dương!” Lạc An Tuyết lớn tiếng ngắt lời bà:"Con bé dù không tốt, thì cũng là người họ Lạc, đừng nói nữa."

Dì Dương vẻ mặt khó chịu, nhưng rốt cuộc không dám nói thêm gì nữa.

Thẩm Quân Trúc không nghĩ tới vị tiểu thư Lạc gia này thật đúng là tồi tệ tới vậy, ngay cả người hầu Lạc gia cũng chịu không nổi cô. Hơn nữa, nghe lời này, tựa hồ bảy năm trước còn có ẩn tình gì?

Lạc An Tuyết là tiểu đệ tử ba năm trước lão sư hắn thu nhận, linh tính cùng ngộ tính đều không tệ, bởi vì tính cách ôn hòa, làm việc săn sóc, cho nên hắn cũng vui vẻ đem tiểu sư muội này làm muội muội sủng ái. Bởi vì chuyện của Lạc Lan Sênh, hắn mới từng nghe Lạc An Tuyết nhắc tới người em họ này của mình, còn lại thì không hiểu lắm.

“An Tuyết, đây là thật sao? Tiệc đính hôn và triển lãm tranh của em...."

Lạc An Tuyết cúi đầu, cuối cùng cười khổ:"Em cũng không nghĩ tới con bé sẽ đột nhiên về nước. Có thể nó đang oán giận cha em bảy năm trước đưa nó ra nước ngoài."

Dì Dương lại xen vào nói:"Cô ta còn có mặt mũi trách tiên sinh? Cũng không nhìn xem cô ta đã làm cái gì, cũng chỉ có đại tiểu thư thiện tâm, lúc này mới nhớ tới mặt mũi của cô ta! Loại nữ nhân này, nên để cho cô ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt!"

“Được rồi, dì Dương, không phải con đã nói, những chuyện cũ này không cần nhắc lại nữa sao?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T Dì Dương không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, nhưng biểu tình trên mặt giống như còn đang nói Lạc An Tuyết không nên thiện tâm như vậy.

Thẩm Quân Trúc cũng vẻ mặt không đồng ý nói:"An Tuyết, nếu sự tình thật sự là như vậy, em họ em quả thực một chút cũng không để ý đến tình chị em của hai người, em cũng phải nên đoạn thì đoạn, không cần vì loại người này nén giận!"

“Sư huynh, tính tình con bé như vậy, cũng không thay đổi được, em không có thánh mẫu như anh nghĩ, em chỉ là...rốt cuộc cùng con bé là chị em họ, em sợ nó vì trả thù cha em mà đi sai đường. Lạc An Tuyết như là khó có thể mở miệng,"Anh không biết đâu, trong buổi đấu giá, có người bỏ ra ba mươi triệu mua cho con bé một bức tranh"

Lạc An Tuyết nói đến đó bỗng dừng, không nói người mua tranh là ai, cũng không nói mua tranh gì.

Chút không gian ấy cũng đủ để Thẩm Quân Trúc liên tưởng.

Quả nhiên, Thẩm Quân Trúc trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nói:"Loại nữ nhân này, em vẫn là đừng đi quản cô ta nữa."

Lạc An Tuyết cắn cắn cánh môi, không có trả lời hắn, mà là nói sang chuyện khác:"Sư huynh, chúng ta cũng ra ngoài hít thở xong rồi, liền trở về đi, em dẫn anh đến phòng khách (phòng ngủ dành cho khách) xem một chút, xem còn thiếu cái gì hay không."