Chương 17:

Thẩm Hách hậm hực ra về, về đến nhà, trong lòng bị một cục tức làm cho nghẹn đến khó chịu, quay đầu lại nhìn cây đàn Cello đắt tiền đã thất sủng lại càng thêm tức, anh ta vung tay, mấy quyển sách trên bàn trà bị hất xuống sàn nhà kêu soạt soạt.

Bà Thẩm nghe thấy động tĩnh liền đi từ trên lầu xuống, trên mình mang áo ngủ lụa, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, không biết con trai bảo bối phải chịu ấm ức ở đâu, bà mặt đầy lo lắng hỏi: "Tiểu Hách, ai chọc con à? Sao lại tức giận như vậy?"

Thẩm Hách buồn bực, nhấc chân đá chân bàn, ngồi trên sô pha hầm hừ

Bà Thẩm dỗ dành: "Ai dám chọc con trai mẹ nào, để mẹ cho nó biết tay! ”

Lời này đã vạch đường cho Thẩm Hách, anh ta vội vàng đứng thẳng người hỏi: "Mẹ, người của cục công an có thể điều tra được không? ”

Bà Thẩm nhíu mày, trách móc: "Sao con lại chọc đến đó được vậy! ”

Thẩm Hách tức giận vỗ sofa: "Là anh ta chọc con! Hắn ta chọc con!" Anh ta suy nghĩ, Lâm Trạm là cảnh sát đã giúp Nhiễm Nhị thụ lý vụ án, mà nhà Nhiễm Nhị ban đầu ở khu Lộc Nam, lập tức bừng tỉnh: "Ở khu vực Lộc Nam, tên là Lâm Trạm! ”

Anh ta nhảy đến năn nỉ mẹ : "Mẹ ơi, mẹ mau đi hỏi người này giúp con đi! "Thuận thế đưa điện thoại di động qua: "Nhanh nhanh nhanh!”

Cuối cùng bà Thẩm không lay chuyển được, chiều con cầm lấy điện thoại suy nghĩ một lát rồi bấm gọi một dãy số, bà ta vừa nói chuyện vừa đi sang một bên.

Ông Thẩm cũng từ trên lầu đi xuống, ông ta cũng cực kỳ chiều chuộng Thẩm Hách, chỉ nhìn anh ta một cái, không để bụng gì cả.

Bà Thẩm gọi điện thoại xong, tỏ vẻ chẳng có gì to tát ném điện thoại di động cho Thẩm Hách: "Một cảnh sát cỏn con thôi, có đến mức như thế không? ”

Thẩm Hách vô cùng tò mò: "Thế là thế nào. ”

Bà Thẩm giải thích: "Tên Lâm Trạm đúng không? Chỉ là một cảnh sát phạm sai, đến bậc hàm cũng bị hạ đến mức thấp nhất." Bà ta xua tay, vẻ mặt chế giễu: "Nói thế này đi, một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy tiến vào đội cảnh sát bất kỳ nào đó thôi cũng có cấp bậc cao hơn cậu ta rồi, chỉ với mỗi điều kiện này mà con còn sợ không hơn được cậu ta à?”

Ông Thẩm sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, hiếm khi góp lời: "Thẩm Hách à, với gia thế, bối cảnh, tài hoa của con, con gái theo đuôi con phải xếp thành hàng dài, muốn kiểu nào mà chẳng có! Hà tất phải cố chấp với cô gái kia thế con. ”

Trầm Hách cố chấp: "Con chỉ thích cô ấy thôi! ”

Bà Thẩm trấn an: "Được được được, chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi à, chỉ là nó bị cậu cảnh sát cỏn con kia che mắt thôi, chờ đến khi nó biết cậu cảnh sát kia điều kiện thế này, chắc chắn sẽ không coi cậu ta ra gì đâu! ”