Chương 5: Đi, đi tìm đàn

Không biết thế nào mà Lâm Trạm - một người đang tăng ca trong đội - nhìn thấy dòng tin nhắn điện thoại lại vô thức mỉm cười.

Đúng lúc đó Lạc Cẩn Viện đi ngang qua, cô ta dừng bước dựa vào bàn làm việc, đứng đó mỉm cười với anh: "Chuyện gì mà vui vậy?"

Cô ta rất ít khi thấy Lâm Trạm cười.

"Không có gì." Lâm Trạm bình tĩnh thu điện thoại lại, ngồi trước máy tính, ngón tay lướt gõ nhanh trên bàn phím, từng dòng chữ hiện lên trên màn hình máy tính.

Quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của anh, anh ngước mắt nhìn cô ta: "Xin lỗi, hãy bỏ tay ra, chắn tầm nhìn của tôi rồi."

Lạc Cẩn Viên: "..."

Muốn đánh anh quá đi!

Nhưng cô ta là Lạc Cẩn Viên, thứ cô ta có là sự kiên nhẫn.

"Em đưa con mèo đó về nhà rồi. Nó bé tin hin ấy, như mới sinh vậy." Cô ta không biết xử trí thế nào, giọng điệu nũng nịu: "Anh nói xem, một con mèo bé như vậy, nên cho nó ăn gì đây?"

"Không biết."

"Anh đã nuôi mèo bao giờ chưa?"

"Không có thời gian nuôi."

"Thế thì chúng ta cùng nuôi nó đi?"

"Đã nói không có thời gian rồi."

Lạc Cẩn Viện đổi tư thế dựa bàn, lúc này đây trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Dù sao thì cô ta cũng không vội đi, nhưng xem ra Lâm Trạm khá nóng lòng.

Cô ta đổi chủ đề: "Nhà em có giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, một kỹ sư công trình làm về đường sắt."

"Chung sống với người ta cho tốt."

Lạc Cẩn Viện bực tức cắn môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ lén lút đảo mắt một vòng, kiềm chế cảm xúc: "Em không gặp. Đã nhìn thấy một người đàn ông vững tay súng rồi, những người đàn ông khác làm gì lọt được vào mắt em."

Lâm Trạm không ngốc, anh hiểu ý cô ta. Sau khi gõ xong dòng cuối cùng, anh chọn một vài file, lưu vào ổ U, ngả người ra ghế vươn vai. Thấy Lạc Cẩn Viện vẫn đợi câu trả lời của mình, anh bất lực lắc đầu, tắt máy tính rồi rời đi một cách quyết đoán.

Không muốn dài dòng, chính là câu trả lời.

Nhiễm Nhị không nhịn được, bật cười thành tiếng.

"Cô cười gì chứ?" Lâm Trạm cảm nhận được bản thân thuận miệng nói ra như vậy làm gì có chỗ nào buồn cười, nhíu mày: "Cười tôi à?"

Nhiễm Nhị lắc đầu, cô không dám nói thẳng rằng câu nói đó của Lâm Trạm ngoan ngoãn đến mức khiến cô cảm thấy mình như nhặt được một chú mèo hoang ở quảng trường.

Cô quyết định đưa chú mèo này đến quán cà phê.

Quán cà phê mà Nhiễm Nhị tìm không phải là kiểu đông đúc, hỗn loạn như Starbuck, nơi đây trang trí rất đẹp, rất gọn gàng. Cô là khách quen ở đây, sau khi gọi đồ xong liền lấy ra thẻ hội viên. Nhân viên phục vụ khó xử giữa thẻ hội viên của Nhiễm Nhị và mã QR đang được giơ ra của Lâm Trạm.

Để con gái mời? Điều này không tồn tại trong thế giới của Lâm Trạm. Anh suýt chút nữa đã túm lấy cổ áo của cô rồi kéo về sau, chỉ là tuân theo nguyên tắc tôn trọng phái nữ nên anh mới vươn tay ra một nửa đã ngừng lại, vì thế bị Nhiễm Nhị cướp mất suất thanh toán.

"Dùng của tôi, dùng của tôi, tôi chỉ thiếu hai cốc nữa thôi là có thể đổi một chiếc cốc tai thỏ rồi!" Cô gái nhỏ đó phấn khởi.

Nhân viên phục vụ mỉm cười, không do dự nhận lấy thẻ của cô.

Lâm Trạm đần người ra, lặng lẽ cất điện thoại vào túi, thẻ gì thế? Cốc gì cơ? Sao anh chả hiểu gì.

Mấy phút sau, Nhiễm Nhị thích thú nhận lấy chiếc cốc giữ nhiệt từ tay nhân viên. Chiếc cốc màu hồng nhạt hình con thỏ, trên lưng đeo ba lô. Cô gái nhỏ cầm cốc trong tay, phấn khích ra mặt.

Lâm Trạm bĩu môi: "Cô đưa tôi đi uống cà phê để đổi lấy cái cốc này?"

Hiểu rồi, vậy là cô gái này dùng anh để đổi lấy cốc?

"Từ nhỏ tôi đã thích sưu tầm cốc và bình, nhìn thấy những thứ xinh đẹp đáng yêu là muốn mua ngay, vì thế trong nhà bày rất nhiều thứ, nhiều đến mức không để hết vào tủ được. Mẹ tôi toàn than thở tôi làm loạn cái nhà này lên, nhưng tôi không nỡ vứt bất cứ thứ gì."

Nhiễm Nhị vừa nói vừa đi đến chỗ bàn trống. Thật ra không phải, cô trượt tay gửi nhầm tin nhắn mời người ta ra ngoài, cô không dám nói chuyện này cho anh biết.

Còn về việc vì sao cứ lỡ tay với anh, trong lòng cô không thừa nhận.

Bèn coi như mình mê trai, bị cuốn vào vòng mê muội.

"Có phải tôi trẻ con lắm không?" Thấy anh không nói gì, Nhiễm Nhị ngại ngùng hỏi.

Lâm Trạm bưng khay cà phê đi theo sau cô, nghe vậy thì "ừ" một tiếng. Sau khi ngồi xuống, lại thuận miệng nói: "Sưu tầm à? Tôi còn thấy nhiều người sưu tầm thứ kỳ lạ hơn nhiều."

"Kỳ lạ?" Nhiễm Nhị tò mò hỏi: "Thứ gì? Nói nghe coi."

Lâm Trạm ngậm miệng lại ngay, còn quấy quấy cà phê.

Lúc quan trọng thì lại im lặng? Nhiễm Nhị cảm thấy có vấn đề! Cô cẩn thận dò xét ánh mắt anh, hỏi: "Bạn gái cũ?"

Lâm Trạm đang cúi đầu, hơi nhíu mày.

Trong lòng Nhiễm Nhị đau xót, xem ra đoán đúng rồi. Anh từng có một người bạn gái yêu đến khắc cốt ghi tâm, có thể anh đã tổn thương rất nhiều, nên mới hờ hững với mọi người như thế, đến cả cà phê... Cô vừa đồng cảm nhìn anh một cái, nhìn cốc cà phê nguyên vị không thêm sữa không thêm đường của anh.

Hóa ra nam thần sống khổ sống sở quá.

Lâm Trạm bị ánh mắt đồng cảm của cô nhìn chằm chằm. Anh nhướng mắt lên, nhếch khóe miệng, cố ý: "Vì sao lại là bạn gái cũ? Trên mặt tôi viết rõ hai chữ 'độc thân' à?"

Lúc nói câu này, anh cho thêm một ít đường... sau đó... một ít sữa vào cốc cà phê của mình.

Đoán sai rồi? Nhiễm Nhị ngại ngùng, lí nhí: "Nói vậy là anh có bạn gái..."

Lâm Trạm bị cô gái trước mặt làm cho cạn lời, bật cười.

"Anh còn cười." Mắt cô tối sầm lại, trách móc.

Lâm Trạm cảm thấy dáng vẻ thất vọng của cô rất đáng yêu. Vừa rồi anh không nói nữa là vì anh đã từng thấy một sở thích sưu tập rất kỳ lạ, quả thực khiến người ta buồn nôn, việc này liên quan đến một vụ án mà anh đã từng tham gia, nhưng sợ kể cho cô sẽ khiến cô sợ hãi.

Cô gái như Nhiễm Nhị luôn sống dưới ánh mặt trời ấm áp, những thứ cô nhìn thấy đều rất đơn thuần, nói những thứ đáng sợ đó sợ sẽ dọa cô sợ chết khϊếp.

Đây là suy nghĩ của Lâm Trạm, còn về bạn gái? Chỉ có thể nói là não cô trống rỗng mà thôi.

"Nếu tôi có bạn gái, còn có thể ngồi uống cà phê với cô sao?" Anh thờ ơ nói.

"Hửm?" Ánh mắt Nhiễm Nhị rực rỡ lấp lánh.

"Cho cô cái này." Lâm Trạm không vòng vo những chuyện này nữa. Anh đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn nói với Nhiễm Nhị. Anh lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho cô: "Tôi hỏi vị trí cây đàn Cello cho cô rồi, qua tay mấy lần, lần cuối bán cho người này."

Sự tập trung của Nhiễm Nhị dồn vào dòng chữ trên tờ giấy, cô không uống cà phê nữa, cầm lấy nó và đọc: "Đới Duy, 156..."

"Vốn dĩ tôi cũng muốn liên hệ với cô trong hai ngày nay..." Lâm Trạm nói, thấy Nhiễm Nhị đã lấy điện thoại ra bấm số, anh bèn im lặng.

Nhiễm Nhị quả thực vô cùng lo lắng cho cây đàn của mình, đến khi nối máy, tinh thần đã trở nên rất căng thẳng.

Mấy phút sau, điện thoại nối máy, Nhiễm Nhị nói rõ tình hình, nhưng hình như gặp phải sự từ chối của đối phương, điện thoại bị tắt giữa chừng.

Cô vừa tức vừa sốt ruột, lập tức gọi lại, hạ giọng cầu xin, nhưng kết quả lại bị cúp máy.

"Sao rồi?" Lâm Trạm không thể tiếp tục nhìn được nữa, nhíu chặt mày. Vốn dĩ anh muốn giúp cô hỏi rõ tình hình để cô trực tiếp đến lấy đàn, nhưng cô lại nhắn tin hẹn gặp anh.

Nhiễm Nhị khó xử: "Người tên Đới Duy này nói, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua cây đàn đó, không đồng ý trả lại cho tôi. Nếu tôi muốn thì phải trả cô ta gấp hai lần số tiền đó."

Lâm Trạm đặt tay lên bàn, quả quyết quyết định: "Liên hệ với cô ta đi, mua."

Nhiễm Nhị buồn bực, một lúc sau mới nói: "Tôi... tôi không có nhiều tiền như vậy."

Trách bản thân không nói rõ, Lâm Trạm bình thản, đặt lại điện thoại vào tay cô, chỉ vào đó: "Nghe tôi, gọi điện thoại cho cô ta, nói cô sẽ mua lại đàn với mức giá cô ta đưa ra, hỏi cô ta địa chỉ. Còn lại cứ để tôi, cô không phải bỏ ra một đồng nào."

Ánh mắt kiên định của anh đã cảm hóa Nhiễm Nhị, trong lòng cô ánh lên tia hi vọng.

Lạc Cẩn Viên xì một tiếng: "Ai thèm tin."

Những dòng chữ trên màn hình máy tính cô ta không hiểu, cũng lười xem, gác tay lên máy tính anh tán gẫu: "Tối qua có một con chó hoang ở cửa nhà em."

Cô ta cố tình hạ cánh tay ngọc ngà trắng nõn xuống, che một góc màn hình máy tính anh.