Vở kịch nhỏ: Xong việc

Sau khi bị Chu Ánh Hi cᏂị©Ꮒ bắn ở trên ghế, Lê Phù nằm xụi lơ trên người anh, cô có cảm giác tứ chi đã bị tháo rời, đành phải ôm chặt lấy anh. Chu Ánh Hi hôn lên trán, tai và cổ cô thêm một lần rồi nhẹ giọng hỏi cô có muốn đi tắm không.

Lê Phù mệt mỏi lắc đầu, nói mình chỉ muốn nằm, anh đi tắm trước đi.

Chu Ánh Hi bế cô lên giường rồi đi vào phòng tắm.

Hơi nước đọng trên cửa kính thuỷ tinh, bọt nước ấm áp xối lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Chu Ánh Hi. Vốn định mượn dòng nước để xua đi du͙© vọиɠ trong người nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, anh lại không khỏi nhớ về dư vị khi nước sữa hoà vào nhau, dường như bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng rêи ɾỉ và thở gấp của cô.

Anh cúi đầu, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn đã cứng trở lại sau cơn kí©h thí©ɧ.

Cuối cùng, anh phải tuốt để bắn thêm một lần trong nhà tắm, sau đó mới quấn khăn tắm quay lại phòng ngủ.

“Có muốn uống sữa bò không? Để tôi hâm nóng cho em.”

Chu Ánh Hi nghiêng đầu nhìn vào trong nhưng lại phát hiện trên giường đã không còn bóng người.

Ngoài huyền quan chợt vang lên tiếng mang giày, anh nhanh chóng đi đến đó, nhìn thấy có một bóng người đang ngồi xổm, ngay cả việc đeo giày cao gót vào chân cũng trở nên khó khăn đối với cô.

“Em định đi đâu?” Chu Ánh Hi hỏi.

Lê Phù bị bắt quả tang, đỡ vách tường run rẩy đứng lên: “Mới mười hai rưỡi thôi, tôi phải về nhà.”

Cô muốn bước đến cánh cửa nhưng đã được Chu Ánh Hi bế lên, đầu bị ép ghé vào cổ anh, anh bế cô vào phòng ngủ. Mỗi lần giãy dụa, mông cô lại bị đánh một lần.

“Định chạy nữa à?”

“Làm xong thì về nhà thôi, có vấn đề gì à?”

Bốp, mông lại bị đánh thêm một cái.

Đi vào phòng ngủ, Chu Ánh Hi đặt Lê Phù lên giường. Cô vẫn muốn chạy, anh bèn leo lên giường, dùng hai chân chế ngự cơ thể cô, bàn tay giữ chặt vai cô, cúi người nhìn cô chằm chằm: “Đêm nay ngủ với tôi đi.”

“Ngày mai tôi phải đi làm sớm.” Lê Phù không đẩy được anh ra, chỉ có thể nằm yên.

Chu Ánh Hi dịu dàng dỗ dành: “Tôi đưa em đi.”

Thấy Lê Phù không còn giãy dụa nữa, Chu Ánh Hi sờ sờ trán của cô rồi hôn lên mí mắt và má cô. Sau khi thân mật, anh bỗng muốn chơi cá cược với cô: “Em đã nói dù chúng ta có làm mấy lần đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi. Vậy em có dám cược với tôi không?”

“Cược gì?” Cô hơi mất kiên nhẫn.

“Cược em sẽ tỏ tình với tôi.”

“...”

Lê Phù ngẩn người, không đáp.

Chu Ánh Hi hít sâu một hơi, hơi thở mềm nhẹ phà lên tai cô: “Nếu em tỏ tình, em sẽ phải…”

Tai cô nhanh chóng đỏ bừng, Lê Phù bị dọa sợ rồi, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình.

Cô không ngờ một người đàn ông trông có vẻ nho nhã lại có thể nói ra những lời cầm thú như vậy.