Chương 3: Diễm Phúc Trời Ban

Ai cũng biết Lục Tiểu Phụng là một lãng tử. Tính lang bạt cũng là một tật bệnh, giống như chứng ung thư, muốn trị thì khó, muốn nhiễm không dễ. Bởi vậy bất luận là ai cũng không thể nào một sớm một chiều trở thành lãng tử. Nhưng nếu có người đột nhiên biến thành kẻ lang bạt kỳ hồ, hẳn phải có nguyên do rất đặc biệt.

Có người kể rằng Lục Tiểu Phụng vào năm mười bảy tuổi, đã gặp phải chuyện buồn đến độ có thể nhảy sông tự tử, mà chàng không nhảy sông, chỉ vì chàng đã biến thành một lãng tử. Đã là lãng tử thì chàng chẳng còn muốn nhảy sông, trừ phi lúc ấy nước sông ấm áp, lại có cô gái đẹp đang tắm, mà chàng cũng thông thạo thủy tánh! Phàm những lãng tử thường không thích ép mình chịu khổ, bởi vì họ biết rõ là trên thế gian chỉ có mỗi mình họ biết chăm sóc cho chính mình. Lục Tiểu Phụng từ trước đến nay rất biết tự chiếu cố chính mình. Nếu có xe đi, chàng quyết chẳng đi bộ, nếu có đủ tiền ở tại quán trọ giá năm lượng mỗi ngày, chàng quyết chẳng ở chỗ rẻ hơn.

Lục Tiểu Phụng đang nằm trên giường. Chàng đã tắm rửa, ăn cơm tối no nê, lại uống đủ hai cân Trúc Diệp Thanh. Trong lúc này hẳn ai cũng muốn nhắm mắt đánh một giấc. Chàng đã nhắm mắt nhưng chưa ngủ được, vì có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Chuyến đi kỳ này có chỗ không ổn, nhưng chàng chưa nghĩ ra không ổn chỗ nào.

Mỗi lần nhắm mắt lại, trong trí chàng lại hiện ra hình ảnh hai nữ nhân.

Một người mặc chiếc áo lụa xanh mềm rũ, nhẹ bay như sương khói, gương mặt xinh đẹp không chút phấn sáp, nhưng ra vẻ lạnh băng như một khối băng sơn. Còn người kia thì tựa ánh nắng mùa xuân, như dòng suối chảy êm dưới ánh dương quang ấm áp, vừa ôn nhu, ủy mị, lại dịu dàng.

Nhất là đôi mắt của nàng, khi nhìn ai là tưởng chừng như hớp hồn người đó được.

Lục Tiểu Phụng còn chưa bị hớp hồn, là vì nàng chưa thật sự chạm mắt với chàng. Nhưng mà chàng thì vẫn luôn để ý đến nàng. Chẳng những thế, cả hai ngày nay lúc nào chàng cũng trông thấy cô gái này. Nàng đi theo sau Lục Tiểu Phụng, như thể có sợi dây vô hình trói nàng kéo theo.

Lục Tiểu Phụng đã từng đi theo dõi người khác, cũng từng bị người ta theo dõi, nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị ba nhóm khác nhau bám theo đuôi cùng một lúc. Cô gái kia kể như là một. Nhóm thứ hai có năm người, bao gồm đủ cao thấp già trẻ. Tất cả đều cỡi ngựa cao to, lưng đeo trường kiếm hoặc đại đao, người nào người nấy mặt mày hung dữ, ra vẻ chẳng coi Lục Tiểu Phụng vào đâu. Lục Tiểu Phụng cũng vờ như không biết có bọn họ. Thực ra, chàng không biết bọn họ là ai, tại sao đi theo đuôi chàng.

Nhóm thứ ba gồm có ba lão học sĩ mặc nho phục, lưng đeo đai vuông, ngồi trong cỗ xe lớn có thư đồng theo hầu, lại mang theo bình trà chung rượu, như thể đang đi du sơn ngoạn thủy. Lục Tiểu Phụng đã nhận ra ba ông già này. Cho dù họ có cải trang thế nào đi nữa, vẫn không biến đổi được vẻ mặt ngạo mạn lạnh lùng, xem thường thế nhân. Ba người này dĩ nhiên chính là Tuế Hàn tam hữu, Hộ pháp trưởng lão của Tây phương Ma giáo.

Lục Tiểu Phụng trọ tại Thiên Phúc khách điếm, hai nhóm người này có theo vào chung một quán trọ chăng? Bọn họ định đối phó với chàng như thế nào? Có phải chuẩn bị đêm nay động thủ chăng? Chàng than thầm trong bụng, chẳng phải sợ người ta đến kiếm chuyện, nhưng cứ nằm dương mắt chờ người đến sinh sự thì quả là khó chịu.

Ngay lúc chàng than thầm, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Đến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi! Nhưng là phe nào đây? Nên chuẩn bị ra sao?

Lục Tiểu Phụng nằm dài trên giường, chẳng thèm lên tiếng hỏi, chàng lớn giọng nói:

– Vào đi!

Cửa mở ra, thì ra chỉ là một gã chạy việc bưng bình nước vào. Lục Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chàng không khỏi cảm thấy thất vọng, vì chàng đang mong người ta đến kiếm chuyện sớm một chút.

Gã chạy việc lấy cớ mang nước vào pha trà, nhưng nhìn có vẻ như đang toan tính chuyện gì. Vừa pha trà, gã vừa bắt chuyện:

-Trời lạnh dữ, y như đến tháng chạp vậy.

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn, chờ nghe hắn nói thêm cái gì nữa. Quả nhiên hắn nói tiếp:

– Thời tiết rét như vầy, một mình muốn ngủ thực khó!

Lục Tiểu Phụng cười nói:

– Có phải ngươi muốn giúp ta tìm một nữ nhân ngủ chung cho ấm?

Gã chạy việc cũng cười nói:

– Khách quan có muốn không?

– Nữ nhân thì muốn chứ, nhưng còn phải xem là người như thế nào?

Gã chạy việc cười tít mắt:

– Người khác thì tiểu nhân không dám nói, nhưng mà cô gái này thì bảo đảm khách quan sẽ hài lòng, bởi vì….

– Vì sao?

Gã chạy việc cười cười, hạ thấp giọng ra vẻ bí mật:

– Cô gái này không phải người địa phương, cũng không phải hành nghề này, mà trừ khách quan ra, nàng ấy xem ra chuẩn bị không tiếp ai khác nữa.

– Chẳng lẽ là nàng ấy bảo ngươi đến tìm ta?

Gã chạy việc gật đầu. Lục Tiểu Phụng mắt sáng lên, chàng đang liên tưởng đến hình ảnh cô gái dịu dàng như dòng suối mùa xuân. Chàng đoán chẳng sai. Gã chạy việc quả nhiên dắt đến nàng ấy.

– Vị này là Đinh cô nương, Đinh Hương Di, còn vị này là Lục công tử. Hai vị hẳn có nhiều chuyện để nói, tiểu nhân xin lui bước.

Nói xong, gã cười một cách ám muội, lui ra đóng cửa lại.

Đinh Hương Di đứng cúi đầu, tay mân mê chéo áo. Nàng không nói gì, Lục Tiểu Phụng cũng chẳng mở miệng. Chàng muốn xem thử cô gái này định giở trò gì.

Ánh đèn chiếu rõ dáng mỹ nhân. Nàng vẫn không nói gì, nhưng đột nhiên đưa hai ngón tay kéo nhẹ dải áo. Dải áo tuột ra, áo cũng rơi theo, bộ ngực trắng như tuyết ngọc có hai điểm hồng bỗng nhiên hiện ra trước mắt Lục Tiểu Phụng. Chàng giựt mình, không ngờ y phục của nàng chỉ dùng một sợi thắt lưng cột lại, lại càng không tưởng tượng được là dưới lớp y phục đó nàng chẳng mặc gì cả, ngay đến một sợi thắt lưng cũng không. Loại y phục này quả là còn dễ trút bỏ hơn là tã của trẻ nít. Lúc nãy còn là một thục nữ e lệ, mà bây giờ đột nhiên giống như trẻ sơ sinh, trên người không một mảnh vải.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Cô nương làm chuyện khác có thẳng thắng mau mắn như vậy không?

Đinh Hương Di lắc đầu, đáp:

– Lúc thϊếp chơi trò trốn tìm, thì thích vòng vo chứ không thích đi thẳng.

Nàng mỉm cười, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn vào mắt Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

– Nhưng công tử mong thϊếp đến đâu phải để chơi trốn tìm!

Lục Tiểu Phụng thừa nhận:

– Đúng vậy!

Đinh Hương Di cười nụ:

– Thϊếp cũng chẳng phải đến để chơi trốn tìm.

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

– Tại hạ cũng nhận ra điều đó.

Đinh Hương Di êm giọng nói tiếp:

– Công tử đã biết mục đích đến đây của thϊếp, thϊếp cũng biết công tử muốn gì. Vậy tại sao chúng ta phải giả vờ vòng vo làm gì?

Nét cười của mỹ nhân thật quyến rũ, nhưng càng quyến rũ hơn nữa, chẳng phải chỉ ở khuôn mặt của nàng, mà là những chỗ được phô bày ra, những chỗ mà nam nhân không nên nhìn nhưng vẫn muốn xem!

Lục Tiểu Phụng cảm thấy tim đập thình thình, máu nóng phừng phừng, cổ họng như khô cả lại. Đinh Hương Di hiển nhiên nhìn ra những phản ứng khác thường của chàng. Nàng từ từ bước đến bên giường, đột nhiên chui tọt vào trong chăn với chàng, tựa như con cá lội dưới nước, rất uyển chuyển, rất tự nhiên. Nhưng thân thể của nàng dĩ nhiên không giống cá.

Bất luận trong sông, hồ, hay biển đều không thể nào có được một thân cá trắng muốt, êm ái, và ấm áp như con cá này. Chàng than thầm, chuẩn bị đầu hàng trước sự cám dỗ đáng yêu này.

Lục Tiểu Phụng vừa đưa tay lên, bỗng “vυ"t, vυ"t, vυ"t” ba tiếng xé gió, từ ngoài cửa sổ bay vào cùng một lúc ba cây kim thoa, ba ngọn phi đao, và ba mũi tụ tiễn, nhắm ngay phía hai người phóng đến, nhanh như điện chớp. Đinh Hương Di thất sắc, chưa kịp kêu thành tiếng, thì chín món ám khí kia đang trên không trung tự nhiên rớt xuống cả, mỗi món đều bị gãy thành hai đoạn.

Đinh Hương Di đang há hốc miệng chưa kịp hoàn hồn, bỗng nghe “binh” một tiếng, một người cầm cương đao tung cửa xông vào. Người này mặc khinh trang bó sát thân, trông khí thế dũng mãnh, động tác chính xác, hiển nhiên là một ngoại gia cao thủ. Nào ngờ vừa xông vào, y lại ngã ngược trở ra, tựa như có bàn tay vô hình từ đằng sau nắm cổ y kéo giật ngược ra.

Lại “binh” một tiếng nữa, cửa sổ mở toang, có một người múa song đao, vừa hét lớn vừa phi thân vào phòng, kế tiêp lại vừa la lớn vừa nhào qua khung cửa sổ đối diện, té nhào trên sân đá. Đinh Hương Di nhìn không chớp mắt, chẳng hiểu là chuyện gì?

Ngay lúc ấy, từ ngoài cửa lại có người xông vào, lao đến đầu giường, trong tay cầm quỷ đầu đao dương lên cao, trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, gằn giọng:

– Ta phải chém ngươi, cái tên….

Hắn mới nói được nửa câu, đột nhiên ngã qui. xuống, tứ chi co quắp lại, sắc mặt đen xạm đi, lại làm như bị trúng tà, co giựt dưới đất, rồi lăn ra khỏi cửa.

Một trận gió thổi qua, cửa phòng và cửa sổ bị mở toang tự động đóng lại.

Lục Tiểu Phụng vẫn điềm nhiên nằm đó, không động đậy gì cả. Đinh Hương Di thất kinh nhìn chàng, đưa tay sờ trán chàng, lại sờ tim chàng.

Lục Tiểu Phụng cười bảo:

– Tại hạ còn đây, chưa chết vì sợ đâu!

Đinh Hương Di thở phào, nói:

– Kiếp trước chắc công tử thi ân không ít, nên bây giờ gặp dữ hóa lành, lúc nào cũng có quỷ thần phò hộ!

– Phải đó, cửu thiên thập địa, chư thần chư ma, đều ngấm ngầm bảo vệ tại hạ!

Đinh Hương Di chớp mắt cười nói:

– Đã có quỷ thần phò hộ công tử, thì thϊếp chẳng sợ nữa, vậy chúng ta hãy….

Nàng đưa tay toan ôm Lục Tiểu Phụng, nhưng chàng giựt mình kinh hãi nhìn nàng:

– Vừa rồi xảy ra từng ấy chuyện, mà cô nương vẫn có hứng sao?

Đinh Hương Di cười mơn, dùng động tác thay thế câu trả lời. Lúc ấy ngọn đèn bỗng tắt rụi, cả gian phòng rơi vào bóng tối. Trong căn phòng tối như thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

*****

Lục Tiểu Phụng ngủ rất ngon, đã lâu lắm chàng mới được ngủ ngon như lần này. Chàng không phải thánh nhân, Hương Di cũng chẳng phải. Lúc chàng thức giấc, bên gối còn dư hương của nàng nhưng người thì không thấy đâu cả. Lục Tiểu Phụng thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

“Nàng ấy cứ đi theo đuôi ta, chẳng lẽ chỉ muốn cùng ta…”

Chàng vội xua đuổi ý nghĩ đó, không muốn vẽ chuyện mộng mơ.

Ánh nắng sáng ngoài cửa sổ len vào phòng, tiết trời trông rất đẹp. Khi trời tốt thì Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy khoan khoái. Nhưng vừa mở rộng cửa sổ, chàng thấy ngay chuyện không vui. Chàng nhìn thấy năm cỗ quan tài mới tinh, được mười người khiên đi qua ngang qua sân ra khỏi cổng chính. Trong quan tài hiển nhiên là xác của năm người thuộc nhóm cỡi ngựa cao lớn đã đi theo chàng. Bọn họ là ai? Tại sao theo dõi chàng? Tại sao muốn gϊếŧ chàng? Lục Tiểu Phụng không biết; chàng chỉ biết năm người kia hẳn là chết dưới tay của ba lão học sĩ. Chàng cũng biết họ chẳng phải bảo vệ chàng, mà chỉ vì muốn chàng đi tìm lại miếng ngọc quí giá kia.

Lục Tiểu Phụng nhìn qua phòng đối diện, thấy ba lão học sĩ đang lạnh lùng nhìn mình, hai người uống trà, một người uống rượu. Trong mắt họ như ẩn chứa lời cảnh cáo:

“Không tìm được La Sát bài, sẽ mất mạng dưới tay ta!”

Chàng đóng cửa sổ lại, mới phát hiện ra những ám khí bị đánh rớt xuống đất tối hôm qua đã biến mất, chỉ còn lại tám, chín mảnh đá bể.

Đinh Hương Di lại xuất hiện. Nàng bước vào phòng, tay bưng một bát canh bốc hơi nghi ngút. Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, Hương Di nở nụ cười dễ thương như thiên sứ, nhỏ nhẹ nói:

– Em đoán chắc giờ này chàng đã thức giấc, nên xuống nhà bếp nấu một bát canh gà cho chàng, mau dùng đi kẻo nguội.

Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Hương Di ngó chàng một lúc, lại cười nói:

– Chàng nhìn thấy em, xem ra rất ngạc nhiên, có phải chàng cho là em nên bỏ đi rồi mới phải?

Lục Tiểu Phụng không phủ nhận điều này. Hương Di ngồi xuống, liếc nhìn chàng cười nói tiếp:

– Nhưng mà em chưa muốn đi thì sao?

Nụ cười của Hương Di phảng phất một vẻ thần bí, kỳ quặc. Lục Tiểu Phụng bất chợt nghĩ ra, có những chuyện làm xong rồi phải trả tiền.

Nhưng cũng cùng là một chuyện, nữ nhân làm xong rồi thường chờ người khác trả tiền. Nàng đi theo chàng đã hai ngày, có thể vì nàng biết chàng là một tay hào phóng, nên muốn lấy hầu bao của chàng.

“Cũng may ta không suy nghĩ lung tung, dệt mộng vẽ vời!”

Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa tự mãn là đã nhận ra điều này nhờ kinh nghiệm của chàng. Một người khi cảm thấy tự mãn, thường trở nên rộng rải đối với người khác, mà chàng vốn không phải người hẹp lượng.

Lục Tiểu Phụng hình như hãy còn bốn, năm tấm ngân phiếu, trị giá mỗi tấm một ngàn lượng, nhưng đến lúc thò tay vào bọc mới biết chỉ còn lại hai tấm. Chàng rút ra một tấm, đưa đến trước mặt Đinh Hương Di. Nàng nhìn tấm ngân phiếu, lại nhìn chàng:

– Cái này là chàng cho em đấy à?

Lục Tiểu Phụng gật đầu. Đinh Hương Di lại cười, cười rất khó hiểu.

“Hay là nàng ấy chê ít?”

Lục Tiểu Phụng rút ra tấm ngân phiếu cuối cùng, đây là toàn bộ tài sản của chàng trong lúc này, xài hết rồi biết làm sao? Chàng chẳng hề nghĩ đến chuyện đó!

Hương Di nhìn tấm ngân phiếu, lại nhìn qua chàng, bỗng đưa tay trong áo lấy ra một xấp ngân phiếu, mỗi tấm cũng là một ngàn lượng, mà tối thiểu cũng có bốn năm chục tấm trong xấp ngân phiếu đó.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Cô cho ta?

– Đưa hết cho chàng chi dụng đó!

Lục Tiểu Phụng khựng lại, vẻ mặt trông giống như một người đang ngáp mà bị nhét vào miệng một cái bánh bao. Trong đời chàng đã gặp qua nhiều chuyện lạ lùng, nhưng chưa bao giờ bị kinh ngạc như lần này.

Đinh Hương Di chợt lên tiếng hỏi:

– Chàng có biết tiếng “ăn cháo nhuyễn” có ý nghĩa gì không?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

– Chàng có biết cách kiếm tiền xưa nhất trên thế gian này là gì không?

Lục Tiểu Phụng gật đầu.

– Nữ nhân dùng cách kiếm tiền này thường gọi là hành nghề bán hoa.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Vậy thì nam nhân làm nghề này bị gọi là “ăn cháo nhuyễn”?

Đinh Hương Di cười nói:

– Em biết chàng là người thông minh, nói sơ đã hiểu!

Lục Tiểu Phụng đỏ mặt, ra vẻ ngượng nghịu khó coi như thể bị bắt phải nuốt trứng vịt thối. Đinh Hương Di nhìn chàng, cất tiếng cười khanh khách:

– Em tuy không có sắc đẹp hơn người, nhưng từ trước đến nay chưa phải nuôi “tiểu sinh bạch diện” (chàng mặt trắng).

Lục Tiểu Phụng lúc này không phải mặt trắng, mà là mặt đỏ gấc!

Đinh Hương Di nói tiếp:

– Mặc dù chàng cho là em thuộc loại bán hoa, nhưng em biết chàng không phải hạng “ăn cháo nhuyễn”.

Lục Tiểu Phụng thở ra nhẹ nhõm.

– Năm vạn lượng bạc này không phải em cho chàng.

Lục Tiểu Phụng nhịn không được bèn hỏi:

– Là ai cho ta?

– Là biểu tỉ của em.

– Biểu tỉ của cô là ai?

– Biểu tỉ của em là vợ của Lam Hồ Tử, em gái của Phương Ngọc Phi.

Lục Tiểu Phụng kêu lên:

– Phương Ngọc Hương?

– Nàng ấy còn có một tên khác, gọi là Hương Hương. Biểu tỉ biết chàng tiêu xài rộng rãi, nên sợ chàng thiếu tiền, lại sợ tối lại chàng không ngủ được, bởi thế….

Hương Di cắn môi, khẽ liếc Lục Tiểu Phụng một cái:

– Bởi thế, biểu tỉ bảo em đến với chàng.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười gằn:

– Chứ cô ấy không phải kêu cô đến giám thị ta hay sao?

Đinh Hương Di than:

– Em biết nhất định chàng hiểu lầm biểu tỉ đó thôi; chị ấy ngoài mặt tuy lạnh lùng băng giá, nhưng kỳ thực là một người rất có nhiệt tình, đặc biệt là đối với chàng….

– Đối với ta thì sao?

Đinh Hương Di lại cười một cách bí ẩn:

– Hai người đi chung một cỗ xe quá nửa đêm, biểu tỉ đối với chàng như thế nào, chàng không biết hay sao mà lại hỏi em?

Lục Tiểu Phụng nhếch môi cười nhạt, nhưng chẳng hiểu sao cũng cảm thấy dễ chịu trong bụng. Chính cái cảm giác ngọt ngào dễ chịu này đã làm không ít các nam nhân cam tâm tình nguyện đút đầu vào dây thòng lọng.

Thế là khi Lục Tiểu Phụng bước ra khỏi Thiên Phúc khách điếm, trong mình đã có thêm năm vạn lượng bạc, mà đám người đi bám đuôi chàng cũng vơi đi sáu người – năm người đã vào nằm trong quan tài, một người thì chui vào lòng chàng. Hai sự việc này tuy không phải do chàng cố ý tạo nên, nhưng chàng cũng chẳng có cách nào tránh khỏi; và cũng như đa số thiên hạ, có lợi thì hưởng chứ chàng chẳng muốn tránh né làm chi.

*****

Nếu ai đã từng bị người khác theo đuôi, ắt sẽ hiểu được cảm giác nhẹ nhõm khoan khoái khi biết được cái đuôi gồm chín người đã giảm xuống thành ba người. Rất tiếc là Lục Tiểu Phụng chẳng hưởng được lâu cái cảm giác nhẹ nhõm này!

Qua đến ngày hôm sau, chàng lại phát hiện ra cái đuôi bám theo đã biến từ ba người thành ra mười người. Vì không muốn bị mất ngủ, Lục Tiểu Phụng chỉ có cách giả làm ngơ, quyết không quay đầu lại nhìn.

Phần Đinh Hương Di thì trái lại, nàng cứ quay đầu lại, nhìn qua ô cửa sổ đằng sau xe. Nhịn không được Hương Di lên tiếng hỏi:

– Mấy người đằng sau đó là đi theo chàng phải chăng?

Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ gật đầu.

– Bọn họ hình như tối hôm qua đã bắt đầu đi theo. Chàng có biết họ là ai không?

– Không biết!

Đinh Hương Di đóng ô cửa sổ lại, bỗng sà vào lòng Lục Tiểu Phụng, ôm chặt lấy chàng, thân nàng tuy ấm nhưng đôi bàn tay lạnh ngắt.

– Em sợ!

– Sợ cái gì?

– Trong số bảy, tám người đi theo chúng ta đó, có một kẻ khuyết mất phân nửa, tướng nhìn rất hung dữ.

– Khuyết mất phân nửa là nghĩa gì?

– Khuyết mất phân nửa là ý nói, người này bị chột mắt trái, mất tai trái, bàn tay trái được thế bằng móc câu sắt, còn chân trái cũng được thay bằng khúc gỗ. Nhưng đáng sợ hơn nữa, là nửa bên phải không bị khuyết của hắn, tất cả mắt, mũi, miệng đều bị méo lệch, lại bị lồi lõm biến dạng.

Đinh Hương Di nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, nói tiếp:

– Hắn trông giống như con rối bằng vải bị nhúng nước nên co rút lại, còn bị lột mất lớp vải bên trái!

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Sao lại giống con rối bằng vải?

– Bởi vì tuổi hắn không lớn lắm, vốc người rất nhỏ con, gương mặt vốn nhìn giống y như khuôn mặt tròn tròn của con rối, nhưng mà bây giờ….

Nói đến đây Hương Di nhìn thấy vẻ ghê tởm trong ánh mắt Lục Tiểu Phụng, nên ngưng lại không diễn tả thêm, nàng liền hỏi:

– Chàng có biết hắn là ai không?

– Biết!

– Chàng có quen hắn?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu. Hình như chàng không muốn đề cập đến kẻ này, cũng tựa như chàng không muốn dẫm chân lên con rắn độc. Thế nhưng Hương Di cứ hỏi tiếp:

– Nhưng mà chắc chắn chàng phải biết nhân vật này chứ?

Lục Tiểu Phụng than dài, miễn cưỡng đáp:

– Hắn vốn có biệt hiệu là Âm Dương Đồng Tử, sau khi gặp Tư Không Trích Tinh, bèn đổi thành Âm Đồng Tử.

Đinh Hương Di cười chớp mắt nói:

– Âm Dương Đồng Tử…. Chắc là hắn vốn là một kẻ bán nam bán nữ, nhưng đã bị Tư Không Trích Tinh hủy đi phân nửa nam giới của hắn, nên bây giờ hắn chỉ mang danh Âm Đồng Tử.

– Chắc vậy!

– Tại sao Tư Không Trích Tinh không thẳng tay gϊếŧ hắn luôn đi?

– Tại vì Tư Không Trích Tinh trước nay rất hiếm khi gϊếŧ người!

– Hay là Tư Không Trích Tinh cảm thấy nửa phần nữ giới của hắn không có làm chuyện gì xấu xa?

– Cũng có thể!

*****

Tại Cát Tường khách điếm, trong phòng trọ, Lục Tiểu Phụng đang chăm chú xem xét một chiếc hòm nhỏ làm bằng gỗ đàn hương. Chiếc hòm được đặt trên bàn trước mặt chàng, trên mặt hòm có khắc hoa văn rất tinh xảo, bốn góc hòm được bịt vàng, trông tựa như loại rương nhỏ dùng để đựng châu báu của các gia đình giàu có.

Đinh Hương Di từ ngoài bước vào, vừa cười vừa nói:

– Quán trọ này có phòng tắm rộng rãi, mà chẳng có ai khác xài cả. Lúc nãy đúng ra chàng nên đi tắm một lượt với em cho tiện!

Lục Tiểu Phụng im lặng không trả lời. Đinh Hương Di quay qua, nhìn thấy chiếc hòm gỗ, liền hỏi:

– Cái hòm này ở đâu ra vậy?

– Do gã chạy việc mang đến!

– Ai sai hắn đem đến?

– Ta không biết!

– Trong hòm chứa cái gì?

Lục Tiểu Phụng cũng không biết. Hương Di bước đến hỏi:

– Sao chàng không mở xem? Hay là chàng sợ bên trong sẽ có con rắn độc nhảy ra?

– Ta chỉ sợ bên trong lại nhảy ra một nữ nhân như cô vậy!

Đinh Hương Di liếc mắt nhìn chàng một cái:

– Em lại mong bên trong có một nam nhân nhảy ra, nhất là một nam nhân như chàng vậy!

Đinh Hương Di bước đến mở nắp hòm ra xem, nụ cười trên môi bỗng đông cứng. Trong hòm gỗ chứa toàn những chiếc răng trắng nhởn, khoảng hơn một trăm cái, ngoài ra còn có năm chiếc dây thắt lưng màu đen.

Những chiếc dây thắt lưng nhuốm máu! Lấy răng trả răng, lấy máu trả máu….

Đinh Hương Di răng đánh cầm cập, lắp bắp nói:

– Đây…. đây là…. răng người…. phải không?

Lục Tiểu Phụng gật đầu, sắc mặt tái đi.

Đinh Hương Di hỏi:

– Năm chiếc dây đai thắt lưng này để vào đây là dụng ý gì?

– Không biết.

Hương Di than:

– Hình như chuyện gì chàng cũng không biết.

– Ta chỉ biết một việc. Tốt hơn hết là cô không nên hỏi nhiều!

Lần này Đinh Hương Di ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống im lặng, chẳng qua là vì nàng quá sợ. Đợi đến khi nàng hoàng hồn lại, liền lên tiếng:

– Em nhớ là bảy người đi theo sau chàng ngày hôm nay, trên lưng họ đều thắt đai đen!

Lục Tiểu Phụng nghiêm mặt, nhưng không khỏi thầm bội phục khả năng quan sát rất tinh tường của Hương Di. Nàng lại hỏi:

– Theo chàng nghĩ, bảy người đó có phải là cùng một bọn với năm người chết tối hôm kia không?

Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di:

– Cô quyết định xen vào chuyện của ta sao?

– Chúng ta nào phải người xa lạ nữa đâu!

– Nếu vậy, ta nhờ cô làm một chuyện.

– Chuyện gì?

Hương Di tỏ vẻ thích thú, hai gò má ửng hồng, tựa như một đứa bé vừa nghe người lớn sắp dẫn đi xem lễ hội. Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Phụng nhìn thấy mặt nàng ửng hồng. Chàng chợt nhận ra khi mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ủy mị mê hồn của nàng, bỗng trở nên ngây thơ như một cô bé con. Chàng nhìn sững Hương Di một lúc lâu, mới nhớ ra chàng chưa trả lời nàng, bèn tằng hắng, dùng một giọng hết sức bình thản đáp:

– Ta nhờ cô đem chiếc hòm này đưa qua căn phòng đối diện.

Đinh Hương Di kêu lên:

– Chàng nói gì?

– Ta nhờ cô đem chiếc hòm này qua bên đó, vì hung thủ gϊếŧ năm người này, nhất định ở tại phòng đó.

Đinh Hương Di kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Lục Tiểu Phụng bình tĩnh nói:

– Chỉ có chút chuyện như vậy mà cô không dám làm, thì đừng hòng xen vào chuyện của ta!

Đinh Hương Di nghiến răng, vung chân đá “bình” một tiếng, đóng nắp hòm lại, nàng nhắm mắt nhấc chiếc hòm lên vùng chạy ra khỏi cửa.

Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn theo, chàng chợt nhận ra lòng dạ mình bây giờ thực sự cứng rắn hơn ngày xưa, đối với một kẻ giang hồ lãng tử như chàng, đây là một điểm tốt. Tuy thế, chàng vẫn có chút áy náy. Bảo một cô gái khiên chiếc hòm chứa đầy răng của người chết đi đưa cho ba kẻ hung thủ tàn độc thực là một chuyện nhẫn tâm.

“Nhưng mà ta bắt buộc phải cho họ biết chuyện này!”

Chàng tự an ủi: “Ba lão quái vật ấy tự biết thân phận mình, chẳng thể nào ra tay bắt nạt một cô gái”.

Đợi cho lương tâm lắng xuống, Lục Tiểu Phụng bắt đầu suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Những người này có thâm thù đại hận gì với ta? Tại sao ngày đêm cực khổ theo dõi ta, mà nhất định ép ta vào cửa tử? Tại sao mỗi người trong bọn đều mang dây thắt lưng đen? Họ thuộc tổ chức bí mật nào?

Đai đen, thắt lưng đen! Lục Tiểu Phụng liên tưởng đến Hồng Yên Tử, Thanh Y lâu. Những quá khứ kinh hồn động phách ấy, bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có gì ghê gớm nữa. Hiện tại đáng gờm nhất là nhóm đai đen (Hắc Đái Tử), vì ngay cả Âm Đồng Tử cũng trở thành môn hạ của tổ chức này.

Lục Tiểu Phụng đang cố lục lọi trí nhớ xem có manh mối nào về tổ chức này chăng, thì thấy Đinh Hương Di tay không đi trở lại.

– Hòm đã đưa rồi!

– Họ có nói gì không?

– Chẳng nói gì cả!

Đinh Hương Di nghiêm mặt nói tiếp:

– Bởi vì bọn họ chẳng có ai có mặt bên đó cả, nên tôi giao cái hòm cho tên thư đồng.

– Thư đồng cũng không biết họ đi đâu sao?

Đinh Hương Di lắc đầu, bỗng cười gằn:

– Bất kể công tử có đem cái hòm đó đưa đi đâu, thì kẻ Âm Dương kia cũng sẽ đến tìm công tử!

– Hắn chắc chắn sẽ không đến tìm ta!

– Vì sao?

– Vì bây giờ ta sẽ đi tìm đến hắn trước!

Đinh Hương Di giựt mình, tuy vẫn muốn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng:

– Công tử có biết bọn họ có bao nhiêu người chăng?

– Bảy người.

– Bảy người tức là có mười bốn bàn tay, nhưng mà công tử chỉ có một đôi tay.

– Một bàn tay đôi khi vẫn hữu dụng ngang với mười bốn cái tay.

Đinh Hương Di thấy Lục Tiểu Phụng quay lưng bước ra đến cửa, nàng bỗng hỏi:

– Công tử có chắc là mình sẽ sống sót trở về chăng? Được mấy phần tin chắc?

Lục Tiểu Phụng cười cười hỏi:

– Tại sao cô hỏi kỹ vậy?

Đinh Hương Di lạnh lùng đáp:

– Nếu đến nửa phần cơ hội sống sót cũng không có, thì công tử nên để lại xấp ngân phiếu kia. Nếu tôi phải làm quả phụ, tôi muốn mình phải là một quả phụ có tiền!

Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di một lúc lâu, bèn từ từ móc ra xấp ngân phiếu đặt trên bàn, cười bảo:

– Cô đừng lo, kiếp này cô sẽ không bao giờ thành quả phụ đâu!

– Sao công tử biết?

– Vì ta bảo đảm trên đời này không ai dám cưới cô làm vợ cả.

Nói xong Lục Tiểu Phụng bỏ đi, tùy tiện bước ra như đi tản bộ, cả áo cũng chưa chỉnh tề. Tại sao chàng để lại xấp ngân phiếu? Có phải vì chàng không chắc mười phần sẽ sống sót trở về? Gã Âm Đồng Tử kia thực sự là một người đáng sợ đến mức nào?

Đinh Hương Di nhìn đống ngân phiếu trên bàn, đột nhiên nói nhỏ nhỏ:

– Nếu ngươi không trở lại, ta tuy không làm quả phụ, nhưng có người sẽ thành kẻ góa vợ.