Chương 19

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, thì nắm lấy cổ tay An Hạ rồi nhắm hai mắt lại.

Vốn dĩ An Hạ định gọi anh dậy, không ngờ bản thân cô lại bị giữ ở đây. Mà khi Yến Bắc Thần nhắm mắt lại lần nữa, hình như chẳng mấy chốc lại thϊếp đi. Hô hấp của anh lại trở nên nặng nề đều đặn, không chỉ như vậy, mi tâm được cô ấn lên, dường như cũng không nhăn lại nữa.

Trạng thái ngủ của Yến Bắc Thần hiện tại hoàn toàn khác so với lúc cô mới đến, anh bước vào trong tâm trạng thư thái thả lỏng, như thể nắm lấy cổ tay cô cho anh cảm giác tin tưởng và an toàn mãnh liệt.

An Hạ đứng bên giường, cúi đầu ngắm cậu chủ đang ngủ thϊếp đi. Sau khi nhìn một lát, cô ngồi bên mép giường của cậu chủ, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

-

Yến Bắc Thần lại ngủ thêm nửa tiếng.

Mà giấc ngủ nửa tiếng này, hiển nhiên có tác dụng hơn giấc ngủ cả buổi chiều của anh nhiều. Khí sắc của anh tốt lên không ít, thậm chí ngay cả ánh sáng ở đáy mắt cũng trở nên trong trẻo.

Sau khi tỉnh dậy, Yến Bắc Thần xoa xoa cái bụng kêu đói, An Hạ vội vàng đi nhà bếp, nhanh chóng làm xong bữa tối. Yến Bắc Thần tới phòng ăn, cùng ăn tối với An Hạ.

Từ sau lần trước cùng ăn cơm với An Hạ ở phòng ăn, thì Yến Bắc Thần rất ghét ngồi ăn cơm một mình trước bàn ăn. Mấy bữa gần đây, hai người đều ăn cùng nhau, chỉ có điều là chia thức ăn ra.

Khẩu vị của Yến Bắc Thần không tệ, cơm tối hôm nay An Hạ làm, anh đã ăn gần hết mà cũng không hề kén chọn. Sau khi ăn cơm xong, Yến Bắc Thần liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu xuống núi.

"Tôi đi mua chút đồ." Sau khi Yến Bắc Thần nhìn mặt trời thì nói với An Hạ một câu.

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm, Yến Bắc Thần cũng biết sở thích của An Hạ, kêu cô tự chuẩn bị cho mình nhiều đồ ăn chút, cũng bảo cô ăn chậm nhai kỹ. Thế nên khi Yến Bắc Thần ăn xong, An Hạ vẫn đang cắn miếng măng.

Cô bé giúp việc còn đang phồng má, sau khi Yến Bắc Thần nói xong thì tăng tốc độ ăn cơm, thấy động tác rõ nhanh của cô, Yến Bắc Thần bật cười, nói.

"Tôi tự đi là được rồi, em ở nhà ăn cơm đi."

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngậm một miệng cơm nhìn về phía anh.

Yến Bắc Thần là một người không chịu ngồi yên, sau khi hai người ăn cơm xong, anh luôn tìm một cái cớ để đi ra ngoài. Hoặc là đi mua ly trà sữa, hoặc là ra bờ biển chơi, mà cho dù là đi làm gì, đều sẽ đem An Hạ theo.

Lần này An Hạ cũng ngầm hiểu anh sẽ đưa mình theo, không ngờ Yến Bắc Thần lại nói muốn đi một mình.

Thói quen thật đáng sợ, Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ sững sờ một lát, mới gật đầu.

Mặc dù cô bé giúp việc đã quen được anh đưa ra ngoài, nhưng lần này anh nói không đưa cô đi, cũng chỉ có thể sửng sốt một chút, thậm chí còn không biểu hiện ra sự mất mát của mình. Yến Bắc Thần nhìn cô, nhìn một lát thì đứng dậy từ chỗ ngồi, nói.

"Không phải là tôi đi mua trà sữa uống, mua xong tôi sẽ quay lại ngay."

An Hạ: "..."

Cậu chủ rõ ràng nghĩ cô cho rằng cậu ra ngoài để ăn mảnh, thế nên mới nói như vậy. Mà sau khi cậu chủ nói xong, An Hạ giật giật khóe miệng, cười một cái.

Thấy An Hạ cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo: "Đi đây."

Dứt lời, Yến Bắc Thần đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

-

Sau khi Yến Bắc Thần rời đi, An Hạ vội vàng ăn cho xong cơm tối. Cô là đứa trẻ biết quý trọng lương thực, cơm tối ăn sạch không để thừa cái gì. Gần đây cô luôn ăn rất no, nhưng mấy ngày nay, An Hạ cảm thấy hình như bản thân nhiều thịt hơn lúc trước, không gầy như vậy nữa.

Trước kia An Hạ quá gầy, mập lên một chút vẫn dễ nhìn hơn.

Ăn xong, An Hạ rửa bát đũa, thu dọn phòng bếp. Vào lúc cô đang cầm lấy đồ lau nhà làm nốt bước vệ sinh cuối cùng ở phòng ăn, thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.

Yến Bắc Thần đã về rồi.

Đúng như lời anh nói, quả thực chẳng mấy chốc đã trở về rồi. An Hạ tính toán một lát, cũng chỉ mới nửa tiếng. Có lẽ anh không đi quá xa, nhiều lắm chỉ tới quảng trường bọn họ từng uống trà sữa một chuyến.

An Hạ vừa nghĩ vừa lau dọn phòng ăn xong, sau đó, giặt cây lau nhà, rồi rửa tay đi ra biệt thự.

Sau khi Yến Bắc Thần lái xe về, thì đi thẳng từ ga ra vào trong viện. Bây giờ mặt trời cũng đã lặn xuống núi, những tia nắng màu vàng rơi trên cây mơ trân châu trong sân, thoạt nhìn đẹp hơn so với lúc buổi chiều.

Dưới gốc hoa mơ trân châu vẫn còn hơi ẩm ướt, lúc An Hạ đi ra, Yến Bắc Thần quay đầu nhìn cô, hỏi: "Em tưới nước cho chúng hả?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ gật đầu, sau đó cô giơ cánh tay lên, làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Còn tỉa cành nữa.

An Hạ nói như vậy, Yến Bắc Thần quay đầu xem kỹ lần nữa, quả thực bụi hoa mơ trân châu đã gọn gàng hơn lúc mới trồng hôm qua rất nhiều.

Nhìn bụi hoa mơ trân châu, Yến Bắc Thần cười nói: "Ngược lại em giỏi đấy, tự học trở thành người làm vườn rồi."

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng cười theo.

"Sau khi về Nam Thành, cũng muốn trồng mơ trân châu trong vườn à?"

Vào lúc An Hạ đang cười, Yến Bắc Thần vươn tay ngắt một cành hoa xuống, hỏi An Hạ một câu.

Tối hôm qua khi trồng hoa, hai người đã hẹn ước, đợi sau khi về Nam Thành, An Hạ sẽ cùng Yến Bắc Thần đi tới chỗ ở khác của anh. Ở đó, cũng có vườn để cho cô trồng hoa.

Yến Bắc Thần nói xong, cúi đầu nhìn An Hạ. Mà khi anh anh cúi xuống, cô bé giúp việc đối diện với ánh mắt của anh, lại không trả lời ngay.

Yến Bắc Thần vẫn ung dung nhìn cô.

Lúc Yến Bắc Thần nhìn cô, An Hạ nghĩ ngợi một lát, sau đó dùng thủ ngữ nói.

An Hạ: Ngoài ra có thể trồng một ít sơn trà không ạ?

Nhìn thủ ngữ của cô bé giúp việc, Yến Bắc Thần gật đầu: "Đương nhiên là được, em cũng thích sơn trà à?"

Không ngờ Yến Bắc Thần đồng ý với đề xuất của cô ngay tức khắc, ánh mắt của cô lập tức sáng lên. Đôi mắt An Hạ sáng lấp lánh nhìn anh, cô cười làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Không phải, chị em thích.

Không giống như An Hạ thích hoa mơ trân châu, chị của cô An Thanh luôn thích hoa sơn trà. Trước đây khi còn ở dinh thự tỉa hoa, cô còn chụp hình gửi cho chị gái. Chỉ là mặc dù chị ấy thích, nhưng trong nhà không trồng sơn trà, cô không có thời gian chăm sóc.

Mà nếu trong vườn của Yến Bắc Thần trồng sơn trà, đợi khi cô cắt tỉa hoa, thì có thể ngắt vài bông đi tặng chị gái rồi.

An Hạ nói xong, ngược lại Yến Bắc Thần im lặng một chút. Cô bé giúp việc rất ít nói về chuyện của mình, đây là lần đầu tiên cô nhắc về chị của mình.

Còn nhớ lúc chú Lâm nói cho anh về chuyện gia đình của cô bé giúp việc, nói rằng cha mẹ của cô đều đã qua đời, chỉ có một người chị gái.

Nghĩ tới đây, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ rồi cười một cái, nói: "Tình cảm của chị em nhà em thật tốt."

Lời cậu chủ là câu nói trần thuật, mà câu nói của anh cũng đã nói ra quan hệ tình cảm của hai chị em cô. Cậu chủ nói xong, An Hạ nhìn anh, gật đầu.

Lúc cô gật đầu, giống như nhớ lại rất nhiều ký ức giữa cô và chị gái, thậm chí cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Gật đầu xong, An Hạ khẽ mỉm cười với Yến Bắc Thần một cái, giơ tay làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Em chỉ còn chị gái thôi.

Câu nói này của An Hạ, không chỉ đơn thuần là biểu đạt tình hình gia đình của cô, còn biểu đạt về mặt tình cảm. Trên phương diện tình cảm, cô cũng chỉ còn chị gái là người có sự ràng buộc và ỷ lại sâu sắc nhất, trên đời này, người cô có thể ý lại và ràng buộc như vậy cũng chỉ có chị gái thôi.

An Hạ nói xong, nụ cười cũng sâu thêm một chút. Mà Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô, tựa như hơi bất mãn, anh nhíu mày hỏi:

"Ai nói?"

An Hạ thu lại nụ cười, nhìn về phía cậu chủ đổi sắc mặt.

Lúc cô nhìn qua, mi tâm của cậu chủ đã dãn ra, trong mắt mang theo ý cười giơ tay chỉ vào bản thân nói.

"Không phải còn có tôi sao?"

An Hạ chớp chớp mắt.

Cậu chủ nói xong, thì cười quay đầu lại nhìn bụi hoa mơ trân châu. Mà An Hạ vẫn đang đắm chìm trong câu nói lúc nãy của anh.

Có lẽ cậu chủ hiểu nhầm rồi, có lẽ anh cho rằng cô nói chỉ có chị gái, tức là nhà cô chỉ còn chị gái. Nảy sinh lòng thương hại với cô, hoặc là sự quan tâm đối với bạn bè, nên anh mới nói như vậy.

Mà cho dù xuất phát từ cái gì, thì sau khi An Hạ nghe anh nói xong, trái tim cô nhảy lên theo lời anh nói là sự thật.

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, nhìn một lát sau, cũng nở nụ cười nhìn về phía bụi hoa mơ trân châu.

-

Hai người ở trong vườn một lát, thái dương phía chân trời đã hoàn toàn lặn xuống. Mặt trời bị biển sâu nuốt lấy, ánh chiều tà còn sót lại của nó cũng dần dần biến mất theo thời gian.

Đợi khi ánh nắng hoàn toàn tan đi, đêm tối phủ lên, lúc nâng tay lên, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Yến Bắc Thần giơ tay lên để thử tầm nhìn của đêm tối, sau đó, anh nói với An Hạ: "Em ra ghế nằm chỗ hồ bơi đợi tôi."

Dứt lời, không đợi cô bé giúp việc hỏi, Yến Bắc Thần đã đi xuống gara dưới hầm.

Nghe lời anh sắp xếp xong, An Hạ đưa mắt nhìn theo bóng anh rời đi. Chỗ anh đi là ga ra, có lẽ đi lấy đồ gì đó. Mà lúc cô ăn cơm, Yến Bắc Thần có rời đi một chuyến, nói là phải đi mua đồ, nhưng khi về lại không cầm gì, có lẽ là để trên xe.

Thấy bóng lưng anh biến mất ở cửa ga ra, An Hạ thu ánh mắt về, đi tới bên hồ bơi.

Hồ bơi của biệt thự nối liền với cửa sổ sát đất ở phòng khách, kéo cửa ra, là một miếng đất phẳng được lát gỗ, phía sau miếng đất chính là hồ bơi.

Trên đó đặt ghế nằm và bàn trà, còn có một cái ô che nắng. Ánh sáng trong phòng khách chiếu tới, kéo bóng của những thứ này xuống mặt nước hồ bơi trong vắt.

An Hạ đi qua thì ngồi xuống ghế dựa đợi Yến Bắc Thần. Cô đợi không bao lâu, Yến Bắc Thần đã ôm một hộp đồ đi tới.

An Hạ đứng dậy.

Sau khi anh ôm cái hộp tới trước bể bơi, Yến Bắc Thần đặt cái hộp bên bể bơi, anh liếc nhìn ánh điện trong phòng khách một cái nói: "Tắt điện phòng khách đi."

An Hạ: "..."

Mặc dù không biết vì sao Yến Bắc Thần lại sắp xếp như vậy, nhưng An Hạ vẫn nghe lời đi qua tắt điện phòng khách. Đợi sau khi điện phòng khách tắt, An Hạ trở lại bên hồ bơi.

Mà sau khi đèn tắt, không có ánh đèn chiếu ra, bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy được. Chính là kiểu có thể lờ mờ nhìn rõ dáng người, mập mờ đi lại trong màn đêm.

An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần mở hộp ra, cô nhìn vào bên trong, còn chưa đợi cô hỏi, Yến Bắc Thần đã nói.

"Pháo bông."

An Hạ cúi đầu lại nhìn Yến Bắc Thần một cái.

Cái gọi là pháo bông, không giống với pháo hoa, đây là loại pháo hoa nhỏ cầm tay. Loại pháo bông này không thể bắn lên trời, nhưng có thể cầm trong tay. Màu sắc nào cũng có, tia lửa nhảy nhót trong bóng tối, chơi thích hơn pháo hoa trên trời nhiều.

Mà đây là bờ biển, thường xuyên sẽ có người tới bãi biển chơi, thế nên ở chỗ quảng trường nhỏ cũng có bán pháo bông. Buổi chiều khi Yến Bắc Thần ăn cơm xong thì trực tiếp đi mua một hộp.

Anh chọn lựa rất kỹ lưỡng để mua một hộp này, loại nào cũng có, đủ để anh và An Hạ chơi một lúc.

Yến Bắc Thần lấy ra mấy cây mà anh cho là khá thú vị trong hộp ra, giơ tay đưa cho An Hạ, trong chốc lát An Hạ không nhận lấy, Yến Bắc Thần giương mắt lên nhìn cô.

Mặc dù không có đèn, nhưng hai người cách nhau khá gần, Yến Bắc Thần vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm và động tác của cô. Lúc anh ngẩng đầu nhìn cô, An Hạ cũng hoàn hồn lại, nhận lấy pháo bông anh đưa qua.

Nhận lấy xong, An Hạ chưa đốt pháo bông, giơ tay làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Sao đột nhiên cậu muốn đốt pháo bông?

Hành vi của cậu chủ tùy hứng, nghĩ là làm, nhưng mỗi lần làm đều có lí do.

An Hạ nói xong, trong bóng đêm cậu chủ nhìn cô cười một cái, nói: "Buổi tối khu vui chơi có bắn pháo hoa, nếu chúng ta không rời đi, hiện tại có lẽ em có thể ở đó xem pháo hoa rồi."

Nói xong, Yến Bắc Thần móc bật lửa ra, đốt cây pháo bông trong tay An Hạ. Trong tích tắc ngọn lửa chạm vào cây pháo bông, "xoẹt xoẹt" một tiếng, những đốm lửa nhỏ bùng lên.

Cách tia lửa của pháo bông, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ nói.

"Đây không phải là bởi vì tôi sợ độ cao nên về sớm không xem được à?"

"Cái này là đền bù cho em."

- -----oOo------