Chương 14

Giản Tấn cầm thiệp mời trên tay, nhìn chằm chằm nam tử đối diện, hỏi: “Cho nên ngươi tính đi sao? Đi Hồng Môn Yến này?”

Chân Hiểu Nhân mỉm cười, chậm rãi nói: “Không chỉ có ta đi, ngươi cũng phải đi.” Trong giọng nói có chứa sự kiện định không thể cự tuyệt.

“Ngươi đùa sao?” Giản Tấn kêu lớn, “Ngươi biết rõ mọi người ở Thiếu Lâm tự hận không thể lột da ta, chặt xương ta, đem ta thiêu trụi, ngươi còn muốn ta chui đầu vào lưới!?” Hắn nói đến chỗ kích động, khoa tay múa chân, đứng lên.

“Không cần kích động, không cần kích động, an tâm chờ là được.” Chân Hiểu Nhân thủ thế, bảo Giản Tấn một lần nữa ngồi xuống.

Giản Tấn tuy rằng ngồi xuống, bất quá vẫn kích động, thân thể không ngừng thở hổn hển, cố gắng hồi phục tâm trạng.

Chân Hiểu Nhân tới gần hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết là Thiếu Lâm tự khẩn trương tổ chức điển lễ, chắc chắn không phải chuyện bình thường đúng không? Bên trong nhất định có hàm chứa gì đó.”

Giản Tấn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, thấp giọng nói: “Quả không tầm thường. Theo lý, bọn họ phải cẩn trọng, tránh để lộ tin tức ra ngoài. Hiện tại làm như vậy chẳng phải để giới thiệu tân nhậm phương trượng với võ lâm thiên hạ sao.” Thành âm Giản Tấn nhỏ dần, thấp đến không thể nghe thấy, “Chẳng lẽ bọn họ không sợ, tân phương trượng vừa lên nhậm chức đã bị sát hại sao?”

Chân Hiểu Nhân đứng lên, thong thả bước dọc theo căn phòng, đến trước cửa sổ, mới đứng lại, nhìn người đi đường bên ngoài, im lặng một lát, nói: “Trừ phi Thiếu Lâm tự không có ý đề cử tân phương trượng.”

Giản Tấn nhìn bóng dáng hắn, nói: “Ý ngươi, đây là bẫy?”

Chân Hiểu Nhân gật đầu, “Thiếu Lâm tự có lẽ xem điển lễ này như một cơ hội tốt để giăng bẫy ngươi. Bọn họ nghĩ, ngươi nhất định nhịn không được mà đại khai sát giới, như vậy Thiếu Lâm tự có thể nhân cơ hội là xông lên, bắt ngươi, từ nay về sau thanh danh đại chấn. Còn phương trượng đại nhân đáng thương, sinh tử của hắn cũng không ai quan tâm. Vô luận hắn sống hay chết, cũng sẽ là cống hiến vì Thiếu Lâm tự, được ghi vào sử xanh.”

Giản Tấn trở mình xem thường, kiên nhẫn nói: “Đối phó với Thiếu Lâm tự là hung thủ thật sự. Đã nói bao nhiêu lần là ta bị oan.”

Bất quá hắn lại gật đầu, đồng ý với giả thiết của Chân Hiểu Nhân, “Xét về thủ đoạn, hung thủ này là người đường hoàng, hắn chọn cách chém đầu, chứng tỏ hắn muốn được chú ý. Điển lễ này, đúng là cơ hội tốt để hung thủ nổi danh, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.”

Chân Hiểu Nhân nhấn mạnh: “Mà đối với người trong võ lâm, đây đúng là cơ hội tốt để bắt hung thủ.”

Giản Tấn kêu lên: “Không được, ta nhất đinh phải bắt được hung thủ trước bọn họ, biết rõ rốt cuộc ai là người đẩy ta vào vào cảnh vạn kiếp bất phục (câu này dễ hiểu chắc không cần giải thích). Chân Hiểu Nhân, ngươi không được quên, ngươi phải giúp ta tra ra hung thủ.”

Chân Hiểu Nhân xoay người, nhìn Giản Tấn, tầm mắt hai người gắt gao tương giao, trong đó ẩn chứa ngờ vực vô căn cứ cùng cảnh cáo. Sau một lúc lâu, Chân Hiểu Nhân gắn từng tiếng nói: “Ta sẽ không quên, ta Chân Hiểu Nhân tuy tên gọi là ‘thực tiểu nhân’ nhưng làm việc cho tới bây giờ không tiểu nhân, từ trước đến nay đều quân tử, nói là làm, hứa hẹn được nhất định sẽ làm được. Bất quá, Giản Tấn ngươi cũng đừng quên đáp ứng chuyện của ta.”

“Đương nhiên.” Giản Tấn nói, nhưng trong lòng hắn có tính toán khác. Giản Tấn nghĩ thầm, ta họ Giản nhưng không phải tiểu nhân cũng chẳng được coi là quân tử. Thời điểm tất yếu, có thể sẽ thất hứa. Bất quá, hắn cũng không nói thẳng với Chân Hiểu Nhân, Giản Tấn nâng tay, dương dương tự đắc nhìn thiệp mời trong tay, “Đến ngày đó còn phải phiền toái Chân giáo chủ.”

Chân Hiểu Nhân kinh hỉ hỏi: “Ngươi tính toán gì?”

Giản Tấn vuốt cằm, “Ta phải mau đến xem Thiếu Lâm tự có thể xuất được chiêu thức đẹp mắt nào, nhân tiện giáo huấn một chút, cái kẻ mạo danh ta, đầu sỏ khiến ta bị người người đuổi gϊếŧ, xem hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại dám khơi mào tinh phong huyết vũ nơi giang hồ.”

Chân Hiểu Nhân đã biết được mục đích của hắn, vỗ ngực hứa hẹn: “Chỉ cần ngươi chịu đi, mọi sự sẽ rất dễ dàng. Đợi ta tới đón ngươi, người hóa trang thành huynh đệ bổn giáo cùng vào. Bất quá phải ủy khuất Giản huynh đệ, hóa trang kĩ một chút. Dù sao người của Thiếu Lâm tự đã từng gặp ngươi cũng nhiều lắm.”

Chân Hiểu Nhân nhiệt tình như vậy, giúp đỡ Giản Tấn, nguyên lại trong lòng hắn cũng có tính toán. Chân Hiểu Nhân tuy đáp ứng Giản Tấn tra ra hung thủ, nhưng nhiệm vụ này thật sự khó giải quyết. Chân Hiểu Nhân nghĩ nếu có thể mang Giản Tấn đến hiện trường, nếu gặp được hung thủ, chứng minh Giản Tấn trong sạch, hắn vừa lúc tranh công. Nếu bất hạnh Giản Tấn cùng Thiếu Lâm tự động thủ, hắn Chân Hiểu Nhân cũng không bị ảnh hưởng, vui mừng rút lui. Hắn Chân Hiểu Nhân tuy không thông minh, nhưng lại không nghĩ có thể đẩy Giản Tấn cùng Thiếu Lâm tự vào bẫy.

Giản Tấn gật đầu đồng ý, nói: “Vậy cáo biệt Chân huynh, tiểu đệ phải đi làm đầy cái bụng một chút.”

Chân Hiểu Nhân ngẩng đầu cười to, không thể tưởng được Giản Tấn thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nói chuyện cũng vô cùng sảng khoái, không có chút khó chịu, đối mặt với hắc bạch lưỡng đạo, Giản Tấn vẫn có thể tự nhiên đàm tiếu. Chân Hiểu Nhân càng thêm kính nể hắn, thầm nghĩ, nếu không phải hiện tại cùng hắn đối địch, liền kết giao bằng hữu, nhàn thì uống rượu ăn thịt, chuyện trò vui vẻ, thật cũng là một niềm vui.

Giản Tấn cùng Chân Hiểu Nhân bí mật bàn bạc một phen, tới canh ba, mới trở lại khách điếm, Ngân Hồ đã chờ trong khách phòng từ lâu lập tức chạy ra nghênh đón, mấy ngày nay trong lòng hắn luôn bất an, cảm giác thái độ Giản Tấn đối với mình lãnh đạm hơn nhiều, đặc biệt từ ngày trở về từ y quán, quan hệ của hai người càng trầm trọng hơn, có khi suột một ngày không nói chuyện. Ngân Hồ ban đầu nghĩ Giản Tấn sinh khí vì hắn không thỉnh được thầy thuốc về, nhưng khi hắn hỏi, Giản Tấn cũng chỉ lắc đầu cười hắn đa tâm, nhưng không khí lãnh đạm này vẫn tiếp tục.

Mỗi ngày Ngân Hồ đều có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, thập phần khó chịu. Ngay cả cơm cũng ăn không vô, cả người như phát bệnh, miễn cưỡng mới ăn được một chút.

“Ngươi như thế nào vẫn chưa ngủ?” Giản Tấn nhìn Ngân Hồ đang thanh tỉnh, rất kỳ quái. Mấy ngày gần đây, thời gian hắn tỉnh gấp đôi thời gian ngủ, muốn nhìn một Ngân Hồ vui vẻ, thật sự rất khó.

Ngân Hồ cúi đầu, hắn nghĩ đến Giản Tấn cũng không cao hứng nhìn mình, nhỏ giọng nói: “Ta đợi ngươi về. Ngươi chạy đi đâu vậy?”

Nét mặt Giản Tấn trầm xuống, hắn thấy bất mãn việc Ngân Hồ truy vấn hành tung, hoài nghi với Ngân Hồ cũng gia tăng vài phần, ánh mắt nhìn Ngân Hồ cũng lộ ra vài phần lãnh ý, nói: “Ngươi hỏi làm gì?”

Ngân Hồ cảm nhận được bất mãn trong lời nói của Giản Tấn, nói thật cẩn thận: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ lo lắng cho ngươi thôi.”

Giản Tấn nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn, trong lòng có chút không đành, mặt cũng giãn ra, nói: “Ta lớn như vậy, có thể tự chiếu cố mình, không cần lo cho ta.”

“Úc.” Ngân Hồ đáp, cảm giác qua hệ của mình cũng Giản Tấn càng ngày càng xa cách, hai người họ trong lúc đó tựa hồ cách nhau một ngọn núi cao, chính mình bất lực leo lên, còn Giản Tấn lại đứng ở đỉnh núi lạnh lùng nhìn xuống.

“Ta mệt rồi.” Giản Tấn cởϊ qυầи áo, xoay người trên giường, không thèm để ý đến Ngân Hồ. Kỳ thật Giản tấn lúc này đầy bụng tâm sự, nào còn tâm trạng chiếu cố Ngân Hồ.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, nằm lên giường không lâu, Giản Tấn liền tiến vào mộng đẹp.

Nghe thấy tiếng ngáy quen thuộc, Ngân Hồ nhẹ nhàng lên giường, chậm rãi nằm bên mép giường, sợ đánh thức Giản Tấn đang ngủ say. Hắn nhìn mạn giường, thái độ khác thường, lăn qua lộn lại, trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được. Hắn quay đàu, nhìn Giản Tấn mặt hướng vách tường, Ngân hồ muốn ôm hắm, nhưng không nâng nổi thân.

Trong lòng Ngân Hồ rõ ràng, hắn cùng Giản tấn dựa vào một câu nói dối của mình mới ở cùng một chỗ, ngày bị vạch trần, bọn họ sẽ tách ra. Chính là Ngân Hồ không ngờ, nghĩ đến ngày ấy, trong lòng lại khó chịu như vậy. Hiện tại Giản Tấn đối với mình lãnh đạm một chút, trong lòng giống như bị vạn tiễn đâm thủng phi thường đau, không biết lúc tách ra, tâm mình có bị xé thành từng khối từng khối hay không? Không biết còn cơ hội vá lại không.

Ngân Hồ mang theo vẻ u sầu, gian nan đi vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ mơ còn có một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.

Nhưng Ngân Hồ không biết, người bên thân nhẹ nhàng lấy tay, bằng tất cả quý trọng mà lau đi giọt lệ này. Hắn cảm giác được trong lúc ngủ mơ, có người ôm lấy mình, ở bên tai dùng những lời ôn nhu nói yêu mình, dần dần phiền muộn trong lòng Ngân Hồ cũng vơi đi, khóe miệng đang ngủ say cũng nở rộ ra một nụ cười.