Chương 17

“Các vị nhân sĩ chốn võ lâm, hôm nay mọi người tề tựu ở đây, trừ bỏ việc chứng kiến tân nhâm phương trượng bổn môn tiêu sái nhận chức. Trọng yếu hơn là muốn đoàn kết đứng lên, cộng kháng ngoại hối (cùng nhau chống thế lực bên ngoài, đại loại thế, nàng nào có thể ra hay hơn cho ta xin nhé).” Nói đên đây, Thất Tâm hòa thượng dừng một lát.

Trung Nguyên hào kiệt chung quanh nhất loạt vểnh tai lên nghe, họ biết, câu kế tiếp mới là mục tiêu chủ yếu của đại hội này.

Thất Tâm hòa thượng thấy mọi người đều dừng lại, hắn không hề tĩnh tọa, đứng lên, dọc theo phương thính, đi tới đi lui, phối hợp phát biểu lòng đầy căm phẫn, lấy lòng ủng hộ của mọi người.

“Nói vậy vô luận tin tức của vo lâm nhân sĩ có đúng hay không, tất cả mọi người đều rõ, gần đây Trung Nguyên võ lâm xuất hiện một tội ác tày trời, nghe rợn cả người.”

Thất Tâm hòa thượng nhìn Ngụy Quân Tử trước mặt, thân thể đứng không vững, gắt gao nhìn hai mắt Ngụy Quân Tử, khoảng cách của hai người quá gần, gần đến nỗi chỉ cần Thất Tâm hòa thượng động một chút, môi hai người sẽ chạm nhau. Thất Tâm hòa thượng không chút phát hiện, càng nói càng tới gần, “Hắn làm nhiều việc ác, đánh chết, đả thương, đánh cho tàn phế quá nhiều võ lầm nhân sĩ.”

Khi đã gần hắn nhất, chưởng môn Ngụy Quân Tử lấy một loại tư thế khiên chiến không ngừng ngửa ra sau, ý đồ tách rời khoảng cách của hai người. Cuối cùng Thất Tâm hòa thượng cơ hồ cả người ghé lên người Ngụy chưởng môn.

(Lão hòa thượng này cố ý dựa dẫm câu dẫn Ngụy đại hiệp a)

Ngụy chưởng môn liên tục gật đầu, đồng ý: “Thất Tâm đại sư, nói rất đúng. Tiểu tặc này thực sự đáng hận.” Hắn biết, chính mình còn chưa nhắc tới, lão hòa thượng này còn không dựng dậy. Hắn trong lòng oán hận, lão hòa thượng đậu hủ này ăn ra gì chứ.

Thất Tâm hòa thượng phi thường vừa lòng thái độ của Ngụy chưởng môn, lấy tư thế phi thường tao nhã đứng thẳng lên. Khôi phục khí thế đích cao vọng trọng, tiếp tục thong thả khởi bước.

“Hơn nữa, ba gã đức nghệ song hinh (đức nghệ giỏi cả 2, đại loại thế), chưởng môn như hạc trong bầy gà của bổn môn, cũng không thích thủ đoạn của ác nhân này. Ngươi nói hắn có ác không?”

Thất Tâm hòa thượng lại sử dụng chiêu y hệt với các chưởng môn khác, thẳng thắn mà khiến người ta đồng tình với quan điểm của hắn.

“Đối với võ lâm đại ác như thế, chúng ta tất phải gϊếŧ. Nhưng không nghĩ tới tiểu tặc này, càng ngày càng kiêu ngạo, càng ngày càng khác người, chẳng những đắc tội với chính đạo nhân sĩ chúng ta, ngay cả huynh đệ hắc đạo cũng không tha.”

Thất Tâm hòa thượng đột nhiên đưa lưng về phía mọi người, sát khí trên mặt đem một gã huynh đệ võ lâm gần nhất, không chút khách khí sợ tới mức ngã ngồi trên đất, tiểu lâu la không biết tên kia nhất thời trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, hắm xám xịt mặt bởi những tiếng cười vang của mọi người mà quay về chỗ.

Thất Tâm hòa thượng bất mãn, lấy giọng the thé nói: “Bởi vì…hắn lần này…sự tình quá mức…khó giải quyết. Ta đề nghị chúng ta bỏ đi luật lệ, làm việc mà người khác không dám làm. Vì lịch sử Trung Nguyên võ lâm mà tạo một tấm bia lớn.”

Nói xong, Thất Tâm hòa thượng đắc ý nhìn mọi người xung quanh.

Hắn lần này không khác gì đặt một quả bom hẹn giờ, tất cả mọi người đang ngồi khe khẽ nói nhỏ, phóng đoán sáng kiến kinh thiên động địa trong lời nói của Thất Tâm hòa thượng.

Vẫn là chưởng môn phái Điểm Thương phá vỡ cục diện, đại diệm mọi người hướng Thất Tâm hòa thượng hỏi: “Ha ha, Thất Tâm đại sư, ngươi cũng biết chúng ta không sáng dạ. Chúng ta toàn những người thô thiển, từ trước đến nay đều là nói thắng, không vòng vo, ngươi có thể nói dễ hiểu hơn chút không?” Mọi người phía sau phối hợp gật đầu, đều thừa nhận đầu óc bọn họ không đủ sáng suốt.

Còn Trần Phong nghe xong trong bụng âm thầm buồn cười, nếu không phải dè chừng thân phận, sớm đã cười lăn lộn trên đất. Hắn chưa từng thấy một đại bang nào tranh nhau thừa nhận mình ngu dốt, hắn nhìn Thất Thâm hòa thượng đầy khinh miệt, khó trách sau màn hạ độc thủ kia có thể dễ dàng đem võ lâm Trung Nguyên làm như vũ khí sắc bén nhất trong tay, chỉ cần tìm được người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên, hắn sẽ không cần phải làm như vậy mà vẫn lấy được sự đồng tình của võ lâm Trung Nguyên.

Thất Tâm hòa thượng phi thường hài lòng trở lại trọng điểm, hắn bắt chước Gia Cát Lượng, làm ra vẻ như đang vuốt râu dê, tay trái sờ lên khoảng không, nga, nghĩ tới, ngày hôm qua vừa mới cạo râu, bây giờ trên cằm chỉ còn cái cái da lông ngắn. Hắn đành phải buông hai tay, chắp sau lưng, rung đùi đắc ý nói: “Ở thời điểm Trung Nguyên võ lâm nguy nan, là thời điểm Giản tiểu tặc kiêu ngạo. Để cứu Trung Nguyên võ lâm khỏi thời cơ nguy cấp, để lấy lại danh dự của chúng ta. Chúng ta phải vứt bỏ ngại ngùng, kề vai chiến đấu. Cùng chống lại kẻ địch. Vì thế, Thiếu Lâm tự đặc biệt mời nhân tài của hắc đạo Chân Hiểu Nhân, Chân giáo chủ. Nào, mọi người nhiệt liệt, nhiệt tình cùng nhiệt tâm vỗ tay.” Lập tức hắn cực kỳ nhiệt tình vỗ mạnh tay, cũng có vài đệ tử Thiếu Lâm làm theo sư thúc tổ, chần chờ vỗ vài cái. Nhưng hầu như mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thất Tâm.

Thất Tâm cũng thấy được không khí xấu hổ, hắn ngượng ngùng buông tay, nói: “Không bằn…không bằng, chúng ta cùng nghe cao kiến của Chân giáo chủ, được không?” Trong mắt mọi người, lời này càng nói càng nhỏ hơn, lo lắng không được hưởng ứng.

Chân Hiểu Nhân ngồi một bên đợi đã lâu, điềm nhiên tiến lên. Hắn tự tin tràn đầy cùng Thất Tâm hòa thượng lo lắng hoàn toàn đối lập, cũng để lại ấn tượng sâu sắc đối với bạch đạo nhân sĩ. Bọn họ âm thầm khen ngợi, khen cho nhân trung long phượng, ai nói ma giáo nhân sĩ diện mục đáng ghét, hành vi hạ lưu. Nhưng mà giáo giáo chủ này nhìn thế nào cũng là nhân khuông nhân dạng (mang hình người =.=).

Chân Hiểu Nhân ôm quyền hướng bốn phía hành lễ, nói: “Các vị võ lâm nhân sĩ đang ngồi đây đều thành danh sớm. Đều là tiền bối của tiểu tử, ít nhiều được Thất Tâm hòa thượng cất nhắc, tiểu tử mới có thể đứng đây nói vài câu.”

“Thực sự cất nhắc ngươi. Xem ra ngươi cũng tự mình biết điều.” Một thanh âm lạnh lùng châm chọc.

Chân Hiểu Nhân liếc mắt nhìn đám người, không chút để ý, nói: “Tiểu tử nếu có chút đắc tội, thỉnh các vị tiền bối thông cảm.”

“Thông cảm cũng không dám, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi ông nội. Vậy là được rồi.” Thanh âm kia lại vang lên.

Thực sự là tượng đất còn có ba phần tính, không đợi Chân Hiểu Nhân phản ứng. Bởi vì hắn không kiểu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện tiến lùi hợp lý lấy được lòng của chính đạo nhân sĩ, sớm bất mãn, nhìn về phía kẻ đang nói chuyện. Có lầm hay không, nói ra những lời như thế chỉ có ma giáo nhân sĩ, kẻ tự xưng là chính đạo nói ra chỉ làm trò cười trò cười cho người trong đạo mà thôi.

“Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai?” Người vừa nói là chưởng môn phái Hoa Sơn, nhìn thấy ánh mắt khiển trách của mọi người, hỏi lại.

Mọi người cùng nhau gật đầu, Ngụy Quân Tử chứng minh mình không cố tình gây sự, hắn chỉ vào Chân Hiểu Nhân nói: “Các ngươi tưởng hắn tốt lắm sao? Hắn là đồng lõa của Giản Tấn.” Ngụy Quân Tử xuất toàn lực, hô lớn.

Mọi người kinh sợ, ánh mắt chuyển qua Chân Hiểu Nhân, tràn ngập nghi hoặc. Thất Tâm hòa thượng hỏi: “Chân giáo chủ, có việc này sao?”

Chân Hiểu Nhân sắc mặt không thay đổi lắc đầu, nói: “Ngụy chưởng môn sai rồi, bản giáo mấy tháng trước sớm phát lệnh đuổi gϊếŧ Giản Tấn, ta nghĩ những người đang ngồi không ai không hiểu.” Mọi người gật đầu, bị Chân Hiểu Nhân thuyết phục, chuyện này lúc trước cực kì oanh động. Ma giáo từ lúc thành lập tới nay, chỉ phát lênh đuổi gϊếŧ với hai người, trong có có một cái là mười năm trước, một đại hiệp tự mãn ở kinh thành, nhưng cuối cùng cũng bị ma giáo bắt giữ, bị tra tấn đến chết. Mà người thứ hai chính là Giản Tấn Giản tiểu tặc. Nghe sơ qua tin tức này, không ít nhân sĩ chính đạo vui sướиɠ khi người gặp họa, thầm nghĩ chịu giáp công của hắc bạch lưỡng đạo, Giản tiểu tặc sa lưới chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng không nghĩ tới, mệnh của Giản tiểu tặc thật là tốt, vẫn sống đến tận giờ. Quả thực trở thành nỗi nhục trong lịch sử hắc bạch lưỡng đạo.

Ngụy Quân Tử đương nhiên cũng biết, nhưng buổi tối hôm đó, rõ ràng người này đột ngột xuất hiện ngay trước mặt mình, vốn có thể bắt Giản Tấn đang thất thủ, còn suýt nữa bị thương. Khẩu khí hắn giờ lại như thể phủ nhận tất cả. Thấy mọi người bị hắn thuyết phục, Ngụy Quân Tử lớn tiếng nói: “Họ Chân kia, ngươi không cần chối. Tối hôm đó…” nói được một nửa đột nhiên dừng lại, khiến mọi người nổi lên tò mò.

Nguyên lai Ngụy Quân đột nhiên tỉnh ra, liền vội vàng câm mồm. Hắn nghĩ, việc mình đuổi gϊếŧ Giản Tấn, nguyên bản là do Thiếu Lâm nhờ vả, không thể từ chối, mới miễn cưỡng chấp nhận.

Diễn viên vốn không phải mình, mà là Thiếu Lâm tự quang minh chính đại, nghĩ chính ngôn thuận cùng Giản Tấn có cừu oán, chính mình cùng lắm cũng chỉ đứng bên cạnh phất cờ hò reo, phối hợp trợ uy. Nếu nói ra, chính mình từng lén tìm Giản Tấn gây chiến, chẳng phải là giọng khách át giọng chủ, Thiếu Lâm tự khó có thể không đôi mình sinh nghi, nghĩ mình có ý đồ khác. Tuy rằng Giản tiểu tặc cực kì hấp dẫn, nhưng với tình huống hiện tại, vì hắn mà cùng Thiếu Lâm tự sinh hiềm khích thật sự không khôn ngoan.

Ngụy chưởng môn ngu ngốc không chút tính toán ngay thời khắc mấu chốt thì tỉnh ngộ, vội vàng che miệng mình.

Chân Hiểu Nhân chỉ số thông mi cao hơn hắn gắp trăm lần làm sao không rõ hắn nghĩ gì, cố ý hỏi: “Không biết Ngụy chưởng môn đang ám chỉ chuyện gì, sao không nói ra, để anh hùng thiên hạ cùng phân xử.”

Ngụy Quân Tử làm sao có thể nói, hắn thần tình đỏ bừng, hơn nửa ngày mới nói: “Ý ta…là…Thiếu Lâm tự không hổ là dẫn đầu thiên hạ võ lâm…Thất Tâm đại sư nói một hồi, như thể xối nước lên đầu, khiến ta hiểu ra không ít điều.” Nói xong, không ít người bị hắn động đến quá khứ, không ngừng vỗ tay, đều gật đầu tỉnh ngộ.

Thất Tâm hòa thượng trừng mắt liếc nhìn Ngụy Quân Tử một cái, khẳng định hắn có chuyện đang giấu diếm. Hắn nói mấy câu lừa gạt người khác con được. Trong mắt Thất Tâm đại sư chỉ là qua loa cho xong, cẩu thí bất thông (rắm chó không kêu =.=, ý nói không lưu loát, không đáng tin), trong lòng kết luận Ngụy Quân Tử không phải người đáng tin cậy, đối hắn cũng không tín nhiệm.

Thất Tâm hòa thượng đối với Chân Hiểu Nhân lại hòa ái rất nhiều, song phương không giữ quy rắc chỉ tập trung truy lùng Giản Tấn, trao đôi thành kiến.

Khách và chủ đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên chính chủ Trí An phương trượng “A” lên một tiếng, ngã vào trong lòng Ngân Hồ, ngực chảy máu.

Ngân Hồ nhìn máu trước mắt, không để ý nhan sắc chói mắt, cũng không quản làm bẩn hai tay, theo bản năng che miệng vết thương lại, ngăn máu đỏ tiếp tục chảy. Nhưng chỉ là công cốc, máu đỏ bắt mắt từ vết thương cứ thế trào ra, thấm đẫm tay hắn, hai mắt như thể bị kim châm. Mũi hắn ê ẩm, hai má ướŧ áŧ, không nhìn thấy sinh mệnh trẻ tuổi đang thống khổ trong l*иg ngực.

=======================

Ui trời ơi Trí An bị đâm roài không biết sống chết ra sao

Chờ chương tiếp nhé