Chương 19

“Thí chủ, ngươi mau tỉnh.” Ngân Hồ đang mê man cảm giác được một lực đạo không ngừng tác động lên thân thể mình, làm cho hắn không thể nào hảo hảo nghỉ ngơi.. Nhưng vừa đạp một cái vào khoảng không, cả người đã ngã gục xuống đất.

Ngân Hồ vừa ngã đau mở to đôi mắt mơ mơ màng màng, đập vào mắt là một đôi giày rơm rách tung tóe, hắn hướng tầm mắt lên trên, thấy một gã tiểu hòa thượng cũng đang thấp đầu, lo lắng nhìn mình, nhìn đến khi hắn khôi phục ý thức liền tăng khẩu khí, nói: “A di đà phật. Thí chủ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”

Ngân Hồ xoa xoa thắt lưng bị ngã đau, muốn đứng lên nhưng toàn thân bủn rủn. Ngân Hồ thở dài, nhăn mặt, không tiếng động vươn tay về phía tiểu hòa thượng.

Ngân Hồ mất kiên nhẫn lắc lắc cánh tay, làm rõ ý tứ.

Tiểu hòa thượng vẫn không hiểu, nói ra một câu làm cho Ngân Hồ không biết nên khóc hay nên cười, “Thí chủ, ngươi cứ vẫy tới vẫy lui như vậy, không mỏi sao?”

Ngân Hồ trở mình xem thường, lớn tiếng nói: “Ta muốn ngươi đỡ ta đứng lên.”

“Úc.” Tiểu hòa thượng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hắn lấy hết sức kéo Ngân Hồ dậy.

Ngân Hồ đứng lên, tao nhã phủi đi tro bụi trên người. Hỏi: “Nơi này là chỗ nào? Ta làm sao lại đến được đây?”

Tiểu hòa thượng đáp: “A di đà phật, thí chủ chẳng lẽ đã quên sao? Đêm qua, tân nhậm phượng trượng của bản giáo Trí An phương trượng đã bị Tấn tiên sinh công kích, bản thân bị trọng thương…”

Ngân Hồ đột nhiên nhớ tới sinh mệnh nhỏ bé toàn thân đẫm máu, cũng muốn khẩn trương giúp, thế nhưng gặp máu không lâu cũng té xỉu, có lẽ sau đó bị Thiếu Lâm hòa thượng nâng tới phòng này. Hắn một lòng quan tâm đến Trí An, liền nhanh chóng nắm bờ vai tiểu hòa thượng, nói: “Hắn hiện tại sao rồi?”

Tiểu hòa thượng nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của hắn, nơm nớp lo sợ hỏi lại: “Thí chủ…ngươi…ngươi…hỏi ai?”

Ngân Hồ thấy hắn như vậy, càng thêm tức giận, cánh tay nắm lấy vai hắn tăng thêm vài phần khí lực: “Còn ai nữa? Đương nhiên là Trí An.”

Tiểu hòa thượng chỉ ra cửa nói: “Hắn…ở…phòng cách vách.”

Nghe xong, Ngân Hồ liền nhanh chóng buông tiểu hòa thượng ra, hướng cửa phòng đi. Tiểu hòa thượng mất đi Ngân Hồ chống đỡ chậm rãi khụy xuống đât, chậm nửa nhịp mới sực nhớ: “Quách thần y đang chưa bệnh cho phương trượng, lúc này nếu có người quấy rầy, làm thần y sinh khí, chỉ sợ sẽ có hậu quả nghiêm trọng.” Nhưng lúc này, Ngân Hồ đã sớm ra khỏi phòng không nghe thấy câu nói kế tiếp, những lời này, chỉ có tro bụi trong phòng không tiếng động hưởng ứng. Tiểu hòa thượng thở dài, xoa nhẹ bả vai bị nắm, chưa thấy qua người lỗ mãng như vậy, hai bên bả vai này chỉ sợ đã nát hết.

Ngân Hồ lao ra cửa, ba bước cũng chỉ bước hai, rất nhanh chạy tới phòng cách vách, đứng trước cửa phòng, hắn giơ tay muốn gõ cửa, nhưng toan giơ lên, tay liền vô lực hạ xuống, hắn nhớ tới buổi tối đẫm máu ấy, toàn thân khôi phục khí lực, hắn sợ hãi mở cửa, thấy một thân thể lạnh như băng đơn độc nằm trên giường.

Ngân Hồ lắc đầu, đem ý niệm xấu trong đầu vất ra sau, tự nổi giận với bản thân, nói: “Sẽ không đâu, không thể như vậy. Dù sao mệnh người cũng dài trăm năm, Trí An tiểu quỷ thế nào vẫn là Thiếu Lâm phương trượng, hẳn không dễ dàng chết như vậy đâu.”

Ngân Hồ sau vô số lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng lấy dũng khí, nâng tay gõ cửa, nhưng hắn lại dừng một bước trước cửa, nhìn cái tay giơ cao, nói: “Nhưng, ta nhớ rõ Trí An tiểu quỷ lúc ấy chảy rất nhiều máu. Xong rồi, xong rồi, hắn sợ là dữ nhiều lành ít.”

Ngay khi Ngân Hồ đang trái lo phải nghĩ, do dự, trong phòng truyền ra một thanh âm: “ Ngươi muốn vào cứ vao, đừng ở bên ngoài ổn ào, phá hỏng tâm tình ông nội ngươi.”

Ngân Hồ nhìn bốn phía, không một bóng người, nhưng thanh âm rất gần, giống như đang nói bên tai hắn, tóc gáy nhất thời dựng ngược, lùi lại vài bước, chỉnh chu lại tư thế, nhưng lại lắp bắp nói lộ ra sợ hãi, “Ai…ngươi…đến tột cùng là ai…không…không cần…giả thần giả quỷ.” Nguyên nhân là vì Ngân Hồ là yêu hồ, bởi vậy hắn biết rõ quỷ quái thật sự tồn tại, cho nên hắn liền phá lệ sợ cái gọi là “bạn tốt” đó, lúc này bên cạnh hắn không có một ai, nhưng lại có người gé vào lỗ tai hắn nói chuyện, giống như bạn tốt vậy.

Cái thanh âm kia tựa hồ rất không bình tĩnh, cũng lười giải thích cùng Ngân Hồ, hắn không hề mở miệng.

Chính là cánh cửa đang đóng chặt “chi nha” một tiếng rồi mở ra, Ngân Hồ cả kinh, nhìn xung quanh, không có người đứng bên cửa. Ngân Hồ mở lớn miệng, cũng…nói cách khác…cửa này là do chính mình mở.

Ngân Hồ càng thên sợ hãi, hắn nhớ tới Trí An nằm ở trong phòng, kết hợp suy đoán của mình lại. Hắn thập phần, phi thường sỡ rằng đây là Quỷ Hồn của Trí An quấy phá, quấn lấy mình. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, cuộn thành một khối, hai tay ôm đầu, run rẩy cầu xin: “Trí An lão đệ, không, Trí An thúc thúc, Trí An tổ tông. Oan có đầu, nợ có chủ, đây cũng không phải chuyện của ta. Âm hồn ngươi không tiêu tan, muốn tìm người bồi. Cũng đừng tìm ta. Ngươi nếu buông tha ta, ta nhất định mỗi ngày thắp hương cho ngươi, mỗi ngày đều niệm kinh tụng phật, chúc ngươi sớm đầu thai làm người.”

Ngân Hồ cứ liên tiếp cầu xin, lời nói cứ thế tuôn như nước chảy mây trôi, không hề ngập ngừng. Đối với người như Ngân Hồ mà nói, trên cơ bản tính mạng là nhất, bạc là thứ nhì, tôn nghiêm, danh tiết toàn bộ đều xếp xó hết.

Hồ ly tỷ tỷ đã từng dạy bọn họ, phú quý bất năng, bần tiện bất di, uy vũ bất khuất mới gọi là đại trượng phu. Ngân Hồ hắn thường chỉ cười nhạt, hơn nữa cũng có chính kiến riêng. Ngân Hồ nói chúng ta cũng không phải đại trượng phu, chỉ là một con hồ ly nho nhỏ, thời điểm tất yếu ngay cả thủ đoạn giả chết cũng có thể xuất, còn có cái gì không thể.

Mỗi lần Ngân Hồ phản bác như vậy, hồ ly tỷ tỷ liền ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ vào Ngân Hồ mắng to, nhìn xem ngươi có bao nhiêu tiền đồ, thật đúng là cam tâm tình nguyện làm con hồ ly thối.

Kỳ thật Ngân Hồ đang quỳ rạp trên mặt đật mới thật sự xúc động, hưởng hồ ly tỷ tỷ trên trời, lớn tiếng kêu lên: “Làm hồ ly sao có thể hạnh phúc bằng làm người.”

Thời điểm Ngân Hồ quỳ rạp trên mặt đất hồi tưởng quá khứ, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, một thân ảnh từ chỗ tối bước ra, hắn nhìn Ngân Hồ quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần thi lễ lớn như vậy.”

Ngân Hồ nhìn người trước mặt, có càm, còn có bóng, là người sống. Trong lòng lơi lỏng, nghĩ thầm, rằng vừa rồi cửa cũng là do hắn mở. Lại nhớ tới trò hề của mình vừa rồi, người này đều đã thấy hết, thần tình liền đỏ ửng, vội vội vàng vàng đứng lên.

Người này như một gốc cây tùng đứng ở cửa, Ngân Hồ muốn nhìn qua hắn, xem xung quanh phòng. Nhưng người này cứ như một bảo tháp, đứng yên bất động.

Ngân Hồ dù có nhảy lên, cũng không thấy rõ cảnh tượng bên trong, hắn liếc người trước mặt một cái, nói: “Uy, hảo cẩu bất đáng đạo (chó khôn thì không sủa, ý nói người thông minh thì tự biết tránh), mau mau tránh ra. Ta đến xem Trí An.”

Nam tử trước mặt không chút thay đổi, bất cảm tình nói: “Hắn không chết được đâu, ta đang chữa cho hắn.”

Ngân Hồ lui vài bước, đánh ra nam tử trước mắt, nói: “Ta thấy, ngươi tuổi còn trẻ, chắc không phải là thầy thuốc Mông Cổ chứ? Trí An giao cho ngươi không việc gì chứ?”

Nam tử nâng mí mắt, người quen biết hắn đều biết nói như vậy là chọc giận hắn rồi, nam tử xuất môn lâu như vậy, chưa từng có người nàod ám cả gan hoài nghi y thuật của hắn. Bởi vì hắn không chỉ chữa bệnh, mà còn giỏi hạ độc. Theo như lời hắn thì độc thuật so với y thuật còn cao minh hơn nhiều.

Bất quá y thuật của nam tử cũng không kém, trà trộn vào gian hồ nhiều năm, bằng hữu trên đường cho hắn danh hiệu “Quỷ kiến sầu diêm vương sợ”, đủ thấy y thuật hắn rất cao.

Nam tử lạnh lùng nói: “Ta đếm tới ba, lập tức biến đi cho khuất mắt ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Nam tử ra thông điệp cuối cùng.

Ngân Hồ cười xấu xa nói: “Đi? Ta sao phải đi chứ? Ta ở lại đây, phòng ngừa ngươi y thuật không tốt, làm hại y.”

Nam tử xoa xoa huyệt Thái Dương, nghe xong một lúc lâu, cao giọng hô: “Người đâu!”

Nháy mắt, Thiếu Lâm hòa thượng từ các sương phòng chạy ra. Bởi vì hai vị đại sư đến nay chưa về, tạm thời Minh Lễ là người có quyền lực nhất ở Thiếu Lâm tự lúc này.

Hắn mang theo sư đệ cùng sư điệt cung kính nhìn nam tử, Minh Lễ hỏi: “Không biết Hồ thần y có gì phân phó?”

Nam tử chỉ vào Ngân Hồ nói: “Đem hắn đuổi đi, ta thấy hắn liền đau đầu.”

Ngân Hồ nhìn đám Thiếu Lâm đệ tử đang hướng về phía mình, kêu lên: “Ai dám lại đây, ta chính là bằng hữu của phương trượng các ngươi.”

Ngân Hồ đáng thương không biết, càng thêm Trí An đáng thương lúc thanh tỉnh sẽ không chịu tiếp đãi. Huống chi hắn đang hôn mê, sống chết không biết trước được. Thiếu Lâm đệ tử sao có thể sợ một con hổ giấy.

Bọn họ rất nhanh liền đem Ngân Hồ vây lại, có bốn đệ tử cường tráng đem hắn đang dãy dụa nâng lên, hai người nâng tay, hai người nâng chân.

Ngân Hồ trói gà không chặt sao địch nổi đông đảo đệ tử Thiếu Lâm, hắn đành phải trơ mắt nhìnc hính mình bị nâng đi, càng ngày càng gần đại môn.

Ngân Hồ chửi ầm lên: “Tên lang băm, thầy thuốc Mông Cổ…” tiếng mắng này cứ nhỏ dần nhỏ dần, dần dần biến mất trong gió.

Cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, nam tử mới vừa lòng xoay người đi vào phòng, hắn phân phó Minh Lễ đứng bên ngoài: “Không được để bất cứ kẻ nào ở trong vòng trăm bước quanh đây, nếu không ta sẽ không khách khí. Vừa lúc ta mới phát minh ra độc dược mới, không biết có hữu hiệu hay không.”

Minh Lễ run lên, nói: “Ta cam đoan, chuyện như vậy sẽ không tái diễn.”

Nam tử gật đầu. Hắn có chút khó hiểu, vừa rồi chính mình có thể đem tiểu tử kia hóa thành một bãi hoàng thủy, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại không hạ thủ. Trong lòng hắn có dự cảm, tiểu tử này với mình nhất định quan hệ không đơn giản, nhất định sẽ tái kiến hắn, cũng với bộ danh giương nanh múa vuốt như vừa rồi, khóe miệng nam tử không khỏi cong lên.