Chương 2

“Uy, ngươi có khỏe không? Tỉnh dậy đi!” Ngân Hồ dùng hết sức lay lay thân thể đang bất tỉnh của Giản Tấn, trong lòng đầy hối hận. Ngân Hồ a Ngân Hồ, ngươi sao lại thích đâm đầu vào phiền toái vậy! Thật không đúng với nguyên tắc làm người của minh! Giờ thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Ngân Hồ cúi đầu nhìn Giản Tấn, quơ quơ tay trước mặt hắn, không có phản ứng, hay, vẫn còn hôn mê. Nhìn quanh bốn phía, không có ai. Lúc này đi là thời điểm tốt, chính mình còn yếu ớt, sao có thể lo cho đại nam nhân này được, huống chi mình và hắn không quen biết, tội gì phải lo? Ngân Hồ suy nghĩ lấy cớ để thêm can đảm, quay sang Giản Tấn nói: “ Giản đại hiệp, kẻ làm ngài bị thương không phải là ta, muốn báo thù cũng không nên tìm ta.” Sau đó đứng dậy, từng bước một cẩn thận rời đi.

Nhưng bước đi cũng thấy nặng nhọc, cơ hồ vừa quay đầu lại, nhìn thân ảnh Giản Tấn cô đơn nằm trong bụi cỏ, Ngân Hồ lại không cam, thấy mặt trời săp xuống núi, vùng hoang vu dã ngoại cũng không một bóng người, vạn nhất Giản Tấn bị cọp tha đi thì biết làm sao? Ngân Hồ trong lòng có một tia áy này. Hơn nữa, kẻ thù cua Giản Tấn cũng không ít, ngộ nhỡ có người đến tìm hắn tính sổ thì sao, tảng đá lớn trong lòng Ngân Hồ lại nặng thêm vài phần.

Vấn đề là, đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là Ngân Hồ không nỡ nhìn một mỹ nam tử như vậy biến mất trước mặt mình. Đúng vậy, Ngân Hồ chính là đại mê gái trong truyền thuyết, vì thế, hắn vì truy đuổi mỹ nữ mà bị thôn dân đuổi đánh, vài lần bị đuổi vào bẫy, thiếu chút nữa thì chết, vô số lần giáo huấn đổ máu cũng nước mắt mà cũng không thể thay đổi bản tính hắn. Không thể tưởng tượng được lần này còn trầm trọng hơn, bắt đầu ham nam sắc.

Ngân Hồ nghe theo nội tâm mách bảo, quay trở lại, ngồi xổm bên cạnh Giản Tấn, thở dài: “Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, chết đi thì thật đáng tiêc, ta sẽ tiến đức Phật về Tây Thiên, tạm thời cứu ngươi một mạng vậy.”

Giản Tấn hôn mê sao biết được, làm sao biết được, Ngân Hồ đã quyết định cứu hắn trở về nhân gian.

Đã muốn cứu Giản Tấn, Ngân Hồ cũng không chút khách khí kéo quần áo của Giản Tấn ra xem, lấy cớ là coi miệng vết thương, nhưng nội thương sao có thể lưu lại vết thương trên thân thể? Động cơ của Ngân Hồ rất khả nghi, chỉ thấy hắn sờ trái sờ phải, hơn nữa cứ nhìn cơ thể vạm vỡ của Giản Tấn, bất giác nước miếng cũng chảy xuống.

Giản Tấn bị hắn quấy rầy, mày không khỏi nhíu lại, lông mi giật giật, hai mắt mơ hồ mở ra. Nhưng toàn thân vô lực, cả người đau nhức, hai hàm răng run lên, phát ra tiếng vang khanh khách.

Huyệt đạo toàn thân như có vô số kim đâm. Đầu cũng ong ong đau nhức, rêи ɾỉ thành tiếng.

Thanh âm của Giản Tấn làm Ngân Hồ hoảng sợ thu tay lại, kêu lên: “Giản Tấn, Giản Tấn, ngươi có sao không?”

Tiếng kêu của Ngân Hồ làm ý thức hắn dần tỉnh táo, hắn cố sức mở to mắt, nhìn thấy một nam tử hai mắt tràn ngập lo lắng, giọng khàn khàn nói: “Đây là nơi nào?”

“A?” Ngân Hồ không kịp phản ứng, nghĩ thầm, ngươi tìm tới đây tắm rửa chẳng lẽ không biết đây là đâu sao?

Hắn còn chưa kịp định thần lại, Giản Tấn lại khiến hắn như lạc vào sương mù: “Ta là ai?”

Ngân Hồ há hốc miệng, tình cảnh này chắc chắn Giản Tấn bị một chưởng đánh cho mất trí luôn rồi.

Giản Tấn lo lắng nhìn Ngân Hồ còn đang si ngốc, hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”

Ngân Hồ ôm lấy tay hắn, lớn tiếng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

Giản Tấn thầm nghĩ, người này còn trẻ mà lại đãng trí vậy, lặp lại: “Ta nói, ngươi không sao chứ?”

Ngân Hồ mất kiên nhẫn nói: “Câu trước đó.”

Giản Tấn nghe xong, quát lớn một tiếng, thống khổ vò đầu mình, kêu lên: “Rốt cuộc ta là ai? Sao lại nằm đây?”

Ngân Hồ bán tín bán nghi: “Ngươi thật sự không biết mình là ai sao?”

Giản Tấn cầm lấy tay Ngân Hồ, dữ tợn kêu lên: “Ngươi nhất định biết ta là ai. Mau nói cho ta biêt!”

Ngân Hồ bị tay hắn cầm đến đau nhức, cố gắng lắm mới không kêu thành tiếng, nhưng trong lòng cũng cao hứng vạn phần, thầm nghĩ lão thiên quả thực đã chiếu cố chi mình, nếu không sẽ không còn cơ hội nào khác.

Vì thế Ngân Hồ cắn răng dậm chân, vừa đúng lúc tay đau, thống khổ hiện ngay lên mặt, khuôn mặt nhuốm đày u sầu, lệ rơi như mưa, vừa khóc vừa kêu: “Tướng công, sao ngươi lại thành ra như vậy? Ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ.”

“Tướng công? Ngươi là nương tử của ta ư?” Giản Tấn khó tin, mặt lúc trắng lúc hồng, lại có chút xanh, tin này đối với Giản Tấn khó có thể nhận, thời đại này tuy thịnh nam phong, cũng có vài quan to quý nhân dưỡng nam sủng, nam thϊếp, nhưng lấy nương tử thì hiếm thấy, khỏi trách hắn ngạc nhiên.

Ngân Hồ nhìn Giản Tấn sửng sốt, không tin nổi, nghĩ đến mấy vạn lượng hoàng kim quá xa tầm tay, đối với kẻ coi tiền như tính mạng như Ngân Hồ, đã là đả kích rất lớn, không cần phải làm bộ. Nước mắt cứ tuôn như suối, Ngân Hồ nức nở khiến người khác động lòng. Giản Tấn vẻ bi thương của hắn, liền tin là thật, thấp giọng an ủi: “Nương tử, ngươi cũng đừng bi thương như thế. Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn thôi.”

Ngân Hồ nâng tay áo lên lau nước mắt, che miệng mỉm cười, thật tốt quá, Giản Tấn đã tin mình, Ngân Hồ như nhìn thấy tương lai tươi đẹp trước mắt, có đại soái ca làm bạn, vừa đẹp mắt vừa có mặt mũi.

“Nương tử, sao ta lại mất trí nhớ?” Giản Tấn lại đưa ra cho Ngân Hồ một nan đề.

“Này sao không…này.” Ngân Hồ nhìn xung quanh bốn phía, vắt óc lấy cớ, đột nhiên nhìn đến vách đá bên hồ: “Có rồi, thật ra, tướng công à, Ngươi vì giúp ta hái bông hoa trên vách đá mà trượt chân rơi xuống. Ngươi xem, chính là đóa hoa kia.”

Giản Tấn nhìn theo hướng chỉ của Ngân Hồ, coi như Ngân Hồ vận khí tốt, quả nhiên trên vách đá kia có một bông hoa nhỏ, đang theo gió nhẹ đưa, như hưởng ứng lời Ngân Hồ.

Giản Tấn gật đầu: “Vách đá này quả rất dốc, rất dễ rơi.”

Ngân Hồ trong lòng cười thầm, với công lực của Giản Tấn thì mười vách đá như vậy cũng không làm khó được hắn.

Ngân Hồ bi ai nói: “Tướng công, may mà ngươi không sao, không thì ta không biết làm sao mà sống nổi đây.”

Giản Tấn thở dài: “Tại ta vô dụng, có mỗi việc nhỏ này mà cũng không làm được.”

“Tướng công.” Ngân Hồ cảm động vạn phần

“Nương tử.” Giản Tấn cũng thâm tình nhìn lại.

Đúng lúc tình ý nồng đậm giữa hai người dâng trào, Giản Tấn ôm ngực, ho khan vài tiếng, Ngân Hồ lo lắng hỏi han: “Tương công, ngươi cảm thấy thế nào?”

Giản Tấn ôm ngực, hữu khí vô lực nói: “Ngực ta khó chịu, như có ngàn vạn con tiểu trùng đang cắn, toàn thân vô lực.”

Ngân Hồ biết đây là do một quyền của Chân Hiểu Nhân gây nên, Giản Tấn chịu nội thương, nhưng về võ công hắn dốt đặc cán mai, thúc thủ vô sách – hoàn toàn bó tay không có biện pháp.

“A, ta có cách.” Ngân Hồ độtn nhiên nghĩ đến hồ ly tỷ tỷ sau khi thành tiên một lần hạ phàm có tặng cho bọn họ tiên đan. Nghe nói tiên đan này không những trị được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, còn có thể gia tăng công lực, là cực phẩm khó kiếm, hồ ly tỷ tỷ vốn là muốn cho bọn họ tăng tiên tu vi. Nhưng hắn cùng Kim Hồ và Bảo Hồ vô cùng quý trọng, không chịu ăn. Giờ Giản Tấn đang trong tình trạng nguy cấp, đành dùng tiên đan chạy chữa.

Vì thế Ngân Hồ từ l*иg ngực lấy ra một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc có hương thơm kì lạ, đưa cho Giản Tấn nói: “Tướng công ngươi mau nuốt viên thuốc này vào, có thể giảm bớt đau đớn.”

Sau khi mất trí nhớ Giản Tấn phi thường tin tưởng Ngân Hồ, tựa như chim non mới sinh, ỷ lại người đầu tiên mình nhin thấy. Dù Ngân Hồ đưa cho một chén độc dược, hắn cũng không ngần ngại uống.

Ngân Hồ lấy tay múc nước, Giản Tấn uống nước từ tay Ngân Hồ, đem viên thuốc nuốt vào. Một lúc lâu sau, sắc mặt Giản Tấn có chút tiến triển.

Ngân Hồ vội vàng vỏi: “Thế nào? Đã tốt hơn chưa?”

Giản Tấn gật đầu: “Nương tử, ngươi thực lợi hại. Ngực của ta tốt hơn nhiều, đầu cũng không đau, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Thật tốt quá, Ngân Hồ vui sướиɠ, tiên đan này quả thực lợi hại. Ngân Hồ cao hứng, không cảm thấy lãng phí tiên đan, cũng không phát hiện ra ánh mặt mình nhìn Giản Tấn, từng đợt từng đợt nhu tình.

============================