Chương 21

“Giản Tấn, ngươi không có chuyện gì chứ?” Trần Phong vừa trở lại khách điếm lo lắng hỏi đồng bạn, “Không thể tưởng được Ngụy lão tặc kia lại làm ra những hành động lỗ mãng như vậy.”

Giản Tấn cởi mặt nạ xuống, lắc đầu, nói: “Ta không sao, cũng may Chân giáo chủ là ngươi tài ba, công phu làm mặt nạ này thật sự là không ai sánh bằng, mặt nạ này có hai lớp, thế nhưng lại có thể dính chặt vào mặt ta, không bị bóc ra.”

Chân Hiểu Nhân cười nói: “Bằng không ta không dám làm bừa, để cho Ngụy lão tặc thử ngui một đao. Các ngươi phải trông sắc mặc của Ngụy lão tặc lúc đó.”

Trần Phong gật đầu cười, nói: “Có có có, thật sự là phấn khích cực kì, ta nghĩ hắn chưa bao giờ lại xấu mặt trước nhiều người như vậy. Lúc này hắn cùng Thiếu Lâm tự sợ là sông núi khó kết.”

Ba người nhớ tới biểu tình lúc đó của Ngụy Quân Tử, buồn cười, đang cười ha ha đứng lên.

“Này…cái tên này….Bọn họ phái Hoa Sơn cùng Thiếu Lâm tự….sông núi….khó kết” Trần Phong vừa cười vừa nói.

Chân Hiểu Nhân liên tục gật đầu, “Lúc này Ngụy lão tặc sợ là không có hơi mà quản chuyện của chúng ta.” Hắn lại dừng một lúc, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Giản huynh, đây xem như ta giúp ngươi trừ bỏ một đại phiền toái, chuyện bí tịch nhờ ngươi để tâm tới.”

“Đương nhiên.” Giản Tấn không hề do dự, liền đáp ứng.

Trần Phong khi nghe vậy, vẻ mặt kinh dị nhìn Giản Tấn, tựa như muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy quá mức đột ngột, lời tới bên miệng lại nuốt trở lại.

“Tốt, có lời hứa của Giản huynh đệ , ta an tâm rồi.” Chân Hiểu Nhân nhìn Trần Phong, cười nói: “Ta thấy hai vị có chuyện muốn nói, tại hại cáo từ trước.” Nói xong, không đợi hai người phản ứng, Chân Hiểu Nhân đã theo cửa sổ chạy đi.

“Chân giáo chủ, hôm nay đa tạ. Chờ có tin tức, tại hạ nhất định thực hiện giao ước với ngài.” Giản Tấn vọt tới cửa sổ, gọi to.

Trần Phong nhìn Chân Hiểu Nhân biến mất ở xa, mới tới phía sau Giản Tấn từ từ nói: “Ngươi thực sự sẽ đem ảo diệu bên trong bí tịch nói cho hắn sao?”

Giản Tấn thở dài, nói: “Hiện tại không nói không được, phải nói là, tự ta hai tay dâng cho hắn.”

Lông mày Trần phong đột nhiên nhếch lên, hỏi: “Xin chỉ giáo.”

Vì thế Giản Tấn đem được những điều gặp trên đường đi, hồi tưởng kể lại cho Trần Phong.

Trần Phong ngồi bên nghe, biểu tình trên mặt cũng theo lời kể của Giản Tấn mà biến hóa vạn trạng.

Giản Tấn một hơi nói xong, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cầm lấy ấm trà tử sa đổ trực tiếp vào miệng.

Khi hắn uống hết, nhìn Trần Phong đối diện vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, vẫn không nhúc nhích.

Giản Tấn cười khổ nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi.”

Lời này như một cái chốt, mở cái nút kiềm chế của Trần Phong, hắn vừa nghe Giản Tấn nói thế, lập tức ôm bụng, lăn ra đất mà cười. Vừa cười vừa thở hồng hộc nói: “Cho nên…ngươi liền lập kế…cùng hắn giả làm vợ chồng, còn đem hắn ăn sạch.”

Giản Tấn trên mặt ửng đỏ, hành vi của mình bị người ta nói trắng ra như thế, sao mà chịu được. Hơn nữa người này vẫn là đồng bạn của mình, Trần Phong luôn luôn lấy bộ mặt âm hiểm giả dối, thích trêu cợt người khác nói như vậy, hắn cảm thấy nhục nhã, liếc Trần Phong một cái, lạnh lùng nói: “Cười đủ chưa?!”

Trần Phong và hắn quen biết nhiều năm, biết đây là hắn đang giận, vẫn cứ ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, nhưng hắn biết rõ nếu bước vào cấm địa, chỉ sợ cả đời này sẽ không cười được nữa. Trần Phong rùng mình một cái, một thân tiền đồ rộng mở, thanh xuân còn dài như hắn cũng chưa muốn sớm héo tàn.

Trần Phong thức thời bò lên bàn, tận lực áp chế khóe miệng không ngừng nhếch lên, lấy ngữ khí nghiêm túc, cố gắng đem đề tài hướng đúng phương, nói: “Vậy là bí tịch này, sau khi Chân Hiểu Nhân cướp đi, lại quay về tay ngươi, cho nên ngươi giúp hắn giải thích rõ ràng.”

Giản Tấn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Có thể cự tuyệt không?”

Giản Tấn lắc đầu, chỉ xà nhà trên đầu.

Trần Phong hiểu ý, nhỏ giọng nói: “Có người ở trên đó.”

“Đúng vậy.”

“Đã bao lâu rồi?”

Giản Tấn giơ năm ngón tay.

Trần Phong nhìn rồi líu lưỡi, nguyên lai Giản Tấn gặp khó khắn, khó trách chủ tử phái mình đến giúp. Thấy chính mình coi nhiệm vụ này quá đơn giản, Trần Phong nhất thời cảm thấy khó nói.

Hắn đè thấp âm thanh xuống vài phần, ghé vào bên tai Giản Tấn. nhẹ giọng nói: “Vậy rốt cục ngươi có vạch trần bí mật của bí tịch không?”

Sắc mặt Giản Tấn lập tức trầm xuống, lắc đầu. Hắn đứng lên, đem bí tịch đã được cất giấu đưa cho Trần Phong.

Trần Phong thành kính tiếp lấy, lời phân phó của chủ tử lại vang lên bên tai, “Phong, ngươi cùng Nam Cung nhất định phải hảo hảo hiệp trợ Giản Tấn, bỉ tịch này đối với ta rất quan trọng. Chúng ta hưng suy tồn vong, thành công thất bại đều quyết định ở nó đấy.”

Nghe chủ tử phân phó như vậy, trong lòng Trần Phong đối với bản bí tịch này tràn ngập tò mò cùng sùng kính, hắn không thể tưởng tượng được, nhiệm vụ quan trọng đến mức phải để tam đại cao thủ của vương phủ ra tay, bí tịch này thực sự có trọng lực đến vậy sao? Lúc này hắn lại càng thêm tò mò, thủ thế mở sách, nhưng tay run run, nửa ngày vẫn không giở được một trang.

Giản Tấn tràn ngập đồng tình nhìn Trần Phong, hắn hiểu tâm tình Trần Phong lúc này, cũng không có tâm trí chờ biểu tình thất vọng của Trần Phong. Hắn nhớ lại trước khi đi, chủ tử đem một quyển sách trong lót ba tầng, ngoài bọc ba lớp, đặt lên tay mình, thâm thúy phân phó, “Giản Tấn, trong ba người, ngươi khiến ta yên tâm nhất, ngươi không dễ động tâm như Trần Phong, cũng không giống Nam Cung thiếu quyết đoán. Ta đem thứ quan trọng này giao cho ngươi, nhất định phải giao tận tay cha ta, khi cần thiết, dù phải hy sinh cũng phải bảo toàn cho nó.” Đang lúc chính mình xúc động, nhất định vì tri kỉ hy sinh, liều chết cũng muốn đem bí tịch này giao đến tay vương gia. Nhưng ngay khi mở bí tịch ra, hắn thật sự không biết nên khóc hay nên cười, hắn tin tưởng chủ tử như vậy, cảm giác như bị trên đùa.

Trần Phong mất nửa ngày, rốt cục cũng mở được bí tịch ra, hắn dùng ánh mắt thành kính thâm tình chăm chú nhìn bí tịch, nhưng khi hắn nhìn đến trang đầu tiên, biểu tình trên mặt hắn như nuốt phải ớt, từ hồng chuyển thành xanh, Giản Tấn nhiều năm sau nhớ lại, vẫn không quên được biểu tình hiếm thấy ấy của Trần Phong.

Trần Phong không thể tin được, nhanh chóng lật sang trang kế, thẳng đến trang cuối cùng, vẫn như vậy. Hắn dụi dụi mắt, nghĩ rằng mình nhìn nhầm, không cam lòng cầm sách giở lại một lần nữa, vô luận là lật từ trước ra sau, hay từ sau ra trước, đều không có gì khác biệt, bí tịch này không hơn không kém một quyển đông cung đồ.

Đến khi Trần Phong bất lực mệt mỏi, hắn mới giơ sách lên, hỏi Giản Tấn, “Ngươi xác định là quyển sách này? Ngươi không đùa ta chứ?”

Giản Tấn dò xét liếc hắn một cái: “Ngươi cho rằng hiện tại ta có tâm tình để đùa lắm sao?”

“Không phải là Chân Hiểu Nhân đưa ngươi một quyển sách giả đấy chứ?”

Giản Tấn nhớ lại phản ứng lúc đó của Chân Hiểu Nhân, thầm nghĩ biểu tình hắn kịch liệt, chân thật như vậy, không phải là giả vờ phẫn nộ, vì thế lắc đầu phủ định.

“Không lẽ chủ tử đùa giỡn chúng ta?” Lần này không đợi Giản Tấn phủ định, chính hắn lắc đầu trước, ngẫm lại rất không có khả năng ấy.

Trần Phong đành bất đắc dĩ, khí lực toàn thân biến mất, cả người như không có điểm tựa, ghé lên mặt bàn, hữu khí vô lực nói: “Vì Chân Hiểu Nhân không thể lí giải được, cho nên đem bí tịch trả lại, chính là muốn ngươi phá giải. Vậy nên mới cho người đi theo dõi ngươi.”

Giản Tấn thở dài, hắn hiện tại có thể nói là tổn cả chục năm thọ.

“Vậy ngươi phá giải ra sao?” Trần Phong tò mò hỏi.

Giản Tấn trợn mắt nhìn hắn, “Ta nếu giải được, còn có thể ngồi đây sao? Đã sớm bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu rồi.”

Trần Phong gật đầu nói: “Vị kia cũng thật là, chỉ cần chúng ta đứng ra hóa thù thành bạn, cùng nhau hợp tác là được rồi.”

Trần Phong lấy lại tình thần, tính toán, “Chân Hiểu Nhân không thể trông cậy được. Chúng ta đối với hắn chỉ là chìa khóa giải mã bí tịch thôi, thật sự là so với lên trời còn khó hơn. Vẫn là mau mau tìm được hung thủ sát hại Thiếu Lâm phương trượng.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, xem kẻ nào to gan như vậy.”

Trần Phong như liệu trước được bộ dáng này của Giản Tấn, xích lại gần một chút, cấp bách hỏi: “Ngươi có manh mối gì sao? Có nghi ngờ ai không?”

Giản Tấn lắc đầu, “Không có.”

Trần Phong nháy mắt như bị đánh cho mất hứng, hờ hững nói: “Ngươi không có gì chắc chắn, còn ở nơi này nói lung tung. Thật là lãng phí thời gian.”

Giản Tấn do dự một lát, cuối cùng vẫn thẳng thắng đem biểu hiện kì quái của Ngân Hồ mấy ngày gần đây, nhất nhất nói cho Trần Phong nghe.

Không nghĩ tới Trần Phong khi nghe xong, trên mặt biểu tình trở nên nghiêm túc dị thường, hắn nhìn Giản Tấn, nói: “Cho nên ngươi hiện tại nghi ngờ hắn?”

Giản Tấn gật đầu, tuy rằng ban đầu có chút chần chừ.

Trần Phong ngẫm nghĩ một lát nói: “Chính xác, thời gian, địa điểm Ngân Hồ này xuất hiện cùng động cơ đều có chút khả nghi, mấy ngày qua, hắn có rất nhiều cơ hội đê diệt trừ ngươi thế nhưng lại không xuống tay, có thể hắn không như chúng ta nghĩ.”

Giản Tấn thấy hắn nói có lý, nhưng từ trước tới nay thói quen cùng Trần Phong cãi nhau vẫn không đổi được, hắn lập tức phản bác nói: “Nhưng hắn vẫn là có chút khả nghi.”

Trần Phong tà tà liếc Giản Tấn một cái, ngữ khí hữu ý nói: “Ngươi bỏ được sao?”

Giản Tấn tuy rằng trong lòng không nỡ buông hắn ra, nhưng lại không muốn làm đồng bạn nói hắn chỉ lo tư tình nữ nhi, lầm đại sự, quyết tâm nói: “Hắn cũng không phải là cái gì của ta. Là người xa lạ, ta luyến tiếc gì chứ.” Lời này để ý sẽ thấy ý không thẳng, khí không tráng. (nói chung thì ý là anh nói dối)

Trần Phong đương nhiên nghe ra được, hắn trêu trọc nói: “Ngươi đừng hối hận đấy.”

Giản Tấn đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Ta có gì không dám.”

Nhưng trong lòng hắn hạ quyết tâm, chính mình phải động chi dĩ tình, hiếu chi dĩ lý (câu này là thành ngữ thì phải, nhưng ta không biết giải thích ntn cho đúng đây). Dùng phương pháp nhu hòa nhất khiến Ngân Hồ đối chính mình thẳng thắn, sau đó hai người mang toàn bộ khúc mắc giải quyết hết, là có thể song túc song phi (ý là không thể chia ly, tách rời nữa).

Trần Phong thấy Giản Tấn đang mơ tưởng, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngô, lắc đầu tiếc nuối, nhìn bộ dáng hắn sa vào lưới tình, càng lúc càng đâm sâu, chỉ sợ Ngân Hồ kia dù là sát nhân cuồng ma tội ác tày trời, Giản Tấn cũng muốn dùng hết sức lực giúp nàng giải vây.

(Óe! Anh Phong nghĩ em Hồ là nữ???!)

Trần Phong day day Thái Dương, thập phần buồn rầu, chỉ sợ nhiệm vụ này không chỉ khó giải quyết, quả thực là không có khả năng hoàn thành.

===============================

Rốt cuộc cũng xong cái chương này rồi

Anh Tấn thực sự iu em Hồ lắm lắm nhưng mà vì đại sự nên bị dằn vặt. Thật khổ thân anh quá