Chương 6: Con mồi và kẻ săn mồi

Bạch Hạo đi về phòng, thu dọn ga giường, sau đó vào nhà tắm thu thập bản thân.

Da thịt hắn trời sinh đã trắng, là một màu trắng khỏe khoắn, không tỳ vết nhưng cũng không nữ khí.

Nhìn trong gương, trên làn da nữ nhân còn phải ao ước đó xuất hiện một vết hôn đỏ sậm chói lọi dưới xương quai xanh.

Nhìn dấu tích của vết hôn đủ để thấy người làm ra vết tích này không phải là thiện nữ gì, ít nhất bản tính chiếm hữu cùng không chế dục không ở mức bình thường.

Bạch Trầm cảm thấy bản thân giống như ngửi được hơi thở của đồng loại.

Tiếng cười trầm khàn hòa cùng tiếng nước rào rạt như làn điệu hòa tấu sống động truyền ra không gian êm đềm bên trong căn hộ, tản mạn du dương.

Bạch Trầm thay giáo phục, mở lên điện thoại thấy một cuộc gọi nhỡ vào sáng sớm của dì giúp việc ở nhà cũ, hắn nhướng mày, hứng thú thiếu thiếu gọi lại.

"Thiếu gia!"

"Gọi cho tôi có việc gì?"

"Thiếu gia, Phù tiểu thư sáng sớm hôm nay đã dọn đến biệt thự".

"Không phải chuyện này đã sớm biết rồi sao?"

Bạch Trầm ngữ khí tùy ý, hắn cảm thấy vấn đề này rất dư thừa.

Vị kế muội đó của hắn giống như rất tội nghiệp thì phải. Vốn dĩ nên sống trong gia đình đỉnh cấp hào môn, nhưng lại bị người thân từ bỏ, bị đưa đến đây không ai quan tâm.

Triều Châu tuy tốt, cảnh sắc thơ mộng, cũng là một thành thị phát đạt nhưng làm sao sánh bằng Đế đô - thủ đô đất nước. Cuộc sống ở đây tuy không cơ hàn nhưng có thể so sánh với đãi ngộ của thiên kim tiểu thư thế gia sao?

Bạch Trầm có chút cảm thán, nhưng không có thương hại, bởi lẽ hắn đâu có lòng bác ái nhiều như vậy, với lại cảnh ngộ của hắn cũng chẳng khác hơn vị kế muội đó là mấy.

Vốn dĩ một tuần trước, vị muội muội đó đã nên chuyển đến đây, nhưng không hiểu tại sao lại chậm trễ đến nay.

Bạch Trầm không rõ nhưng cũng không có tâm tư muốn biết.

Giọng điệu rối rắm của người làm truyền qua điện thoại.

"Đúng là như vậy, nhưng Phù tiểu thư rất lạ, cô ấy đến đây chẳng những không có chút u buồn hay không thoải mái mà rất tự nhiên, cô còn thuê cả thiết kế sư giúp mình bố trí phòng riêng".

"Vậy à!"

Bạch Trầm kéo dài âm cuối, nghe qua vô cùng lười nhát.

"Em gái của tôi đâu rồi?"

"Thưa thiếu gia, Phù tiểu thư chỉ ở đây một lúc liền đi học rồi".

"Mới chuyển đến đã làm thủ tục nhập học?"

Bạch Trầm nhướng mày.

"Không ấn kịch bản gì cả,...xem ra chiều hôm nay tôi phải về xem một chút! Không có việc gì nữa, tôi ngắt máy".

"Vâng, thiếu gia!"

Mặc một thân giáo phục, chỉ mang theo ví cùng di động liền ra cửa.

Hình tượng của hắn là giáo thảo học tra, căn bản không học hành, cặp sách mấy thứ như vậy luôn để lại trường, cách nửa tháng hay một tháng gì đó nếu thấy nó bẩn thì quăng đi đổi cái mới. Triều Châu cao trung là một trường có danh tiếng nhưng không đến nỗi danh giá top đầu đất nước, hệ thống quy tắc ở đây không quá khắc khe, hắn lại là "phú nhị đại", lão sư sẽ không đi tìm khó cùng hắn chấp nhặt.

Tuy hiện tại đã trễ giờ đến trường, nhưng chuyện đến trễ giờ học thường xuyên đến mức trở thành thói quen, Bạch Trầm vẫn ung dung chậm rãi. Dù sau đối với hắn, đi học cũng chỉ là một phương thức dùng để đối phó "tầm mắt" của những người kia.

Bạch Trầm mở cửa ra ngoài, hắn nhớ rõ hôm qua khóa cửa của hắn bị hỏng nhưng hôm nay một chút hư tổn cũng không có, y như thay một cái mới. Bạch Trầm không quá để ý đóng của lại, đi qua căn hộ cách vách, ấn chuông cửa.

Hắn đứng đợi rất lâu nhưng khác với hôm qua, chờ một lúc sẽ có người mở cửa, hôm nay thành thành thật thật an tĩnh.

Bạch Trầm cười lạnh rời đi, dáng vẻ như chuyện hôm qua thật sự chỉ là một giấc mơ.

Đối với hầu hết thiếu niên, nếu đối mặt với chuyện tình một đêm cùng một tuyệt thế mỹ nhân xa lạ, sáng sớm lại tỉnh lại ở phòng mình, cứ tưởng là mơ nhưng trên giường lại xuất hiện "vật kỷ niệm" của vị mỹ nhân đó, khả năng cao bọn họ sẽ nghĩ mình gặp phải hồ ly trong truyền thuyết, nếu không thì ít nhất cũng rối rắm, miên man về dư vị đã qua, nhưng Bạch Trầm hoàn toàn không có. So với vẻ ngoài cùng độ tuổi của bản thân, tâm tính của hắn thành thục hơn nhiều, đầu óc càng thông minh sắc bén. Hắn không tin ma quỷ, gặp qua chuyện ly kỳ như vậy cũng không hề có chút nghi ngờ quan điểm của mình.

Chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn liền có thể chải vuốt lại tất cả, từ nguyên căn đến kết quả.

Mọi chuyện đều do thiếu nữ đó bố trí, cô là thợ săn, còn hắn là con mồi được chọn. Mà con mồi, trách nhiệm của nó là an phận thủ thường, rơi vào bẫy rập của kẻ săn mồi dựng sẵn. Chỉ có định luật thợ săn truy bắt con mồi, nào có con mồi tìm kiếm thợ săn. Vì vậy, tìm không được người, Bạch Trầm cũng không gấp gáp, chung quy tiểu dã miêu của hắn cũng sẽ đến tìm hắn.

Thợ săn với con mồi, không phải bao giờ thợ săn cũng thắng!

Phải nói ngoại hình cùng trí tuệ của Bạch Trầm rất xuất chúng, cũng vì sự xuất chúng đó mà hắn trở thành con mồi bị Kiều Ninh tỏa định.

Xác thật tâm tính Bạch Trầm rất thành thục, chỉ là thế công mạnh mẽ liên tục như sóng lớn ập đến của Kiều Ninh vẫn làm hắn thích ứng không kịp.

Lúc Bạch Trầm đến trường là vào giờ nghỉ giải lao sau tiết hai.

Hắn vừa bước vào cửa liền thấy ở bàn phía trước vị trí của mình tụ tập đầy người.