Chương 3-1: Phế thạch

Chu Trường Ương không biết rằng trong vô thức sự tương tác giữa chính mình và tiểu tiên nhân đã nhấc lên một gợn sóng nhẹ ở phòng livestream tại một thế giới nào đó, trong lòng hắn còn đang cân nhắc lát nữa nên khuyên vị huynh đệ này như thế nào.

Đầu tiên, hắn tự giới thiệu bản thân, sau đó lại dò hỏi tên họ đối phương là gì.

Nói chung hiện tại tâm trạng của tiểu tiên nhân đang tốt, trò chuyện cũng sảng khoái, nói: “Ta tên Quân Thúc, Quân trong [Quân tử như ngọc], Thúc trong [Thúc hốt vạn niên]”.

“Quân Thúc” Chu Trường Ương nhỏ giọng lặp lại một lần, trong lòng thầm phỉ nhổ tên người này hữu danh vô thực mà, phải gọi là Thúc Ăn Vạ mới đúng.

Hắn hỏi: “Trời hôm nay cũng không còn sớm, ngươi không phải về nhà sao?”

Thúc Ăn Vạ: “À, ta không có nhà”.

Tu Chân giới mà, cũng không kỳ quái.

Chu Trường Ương thay đổi cách nói: “Tông môn ngươi ở đâu?”

“Cũng không có”

“Vậy ngươi ở đây làm cái gì?”

“Không có gì..... Tùy tiện đi dạo, tuy nhiên bây giờ có việc”

Chu Trường Ương: “?”

Những lời này làm hắn cảm nhận thấy hơi thở của điềm xấu đang hướng tới hắn, hắn đang muốn hỏi kỹ hơn, ngay lúc này Quân Thúc nói: “Tới rồi”.

Chu Trường Ương tập trung nhìn lại, quả nhiên hắn thất một đại môn sơn son được vẽ hoa văn kỳ lạ, ngoài cửa là một cầu thang thật dài, đúng là Bách Công Môn.

Bách Công Môn ở Phiêu Miểu đại lục danh tiếng không được cao, song vì được tạo dựng đã lâu, lại chiếm cứ một vùng lớn phía Đông trấn, nên địa bàn trải dài đến tận ngoại ô, còn sở hữu một đỉnh núi riêng.

Lúc này ánh chiều tà đã buông xuống, chỉ còn vương lại chút nắng lằm khung cảnh chiều hôm mơ màng.

Ở ngoài cửa, chấp sự đệ tử phụ trách đăng ký báo danh đang thu dọn đồ đạc, Thường Phượng Trì từ cầu thang xuống tới, hỏi: “Hôm nay tình hình báo danh như thế nào?”

“Thiếu môn chủ”. Vài tên đệ tử hướng hắn chào, ngay sau đó người này nhìn người kia.

Trong đó có một người bước lên đáp: “Bẩm thiếu môn chủ, danh ngạch chưa đủ”.

Thường Phượng Trì than một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ ưu tư.

Bách Công Môn ở Bất Trần Địa, thoạt nhìn thì nằm ở vị trí rất tốt, tình huống thực tế lại rất xấu hổ.

Bởi vì mặt phía Bắc có Vĩnh Trú Thiên tông môn luyện khí lớn nhất ở Phiêu Miểu đại lục, cứ hễ người nào hơi có thiên phú luyện khí liền bị thu hút qua.

Đặc biệt mấy năm nay, Vĩnh Trú Thiên dã tâm bừng bừng, như tằm ăn dâu chậm rãi chiếm không ít địa bàn.

Bách Công Môn bị đè ép xuống dưới, tình cảnh dần trở nên vô cùng gian nan. Loại gian nan này không chỉ thể hiện ở việc chiêu mộ đệ tử, mà còn ảnh hưởng tới cả mặt thương nghiệp.

Vĩnh Trú Thiên mở rộng quy mô nên lượng sản phẩm sản xuất cũng theo đó mà tăng lên nhiều.

Vốn dĩ Bách Công Môn không thể so bì với Vĩnh Trú Thiên ở phần luyện khí, cho dù pháp khí có cùng công năng tiêu chuẩn thì người mua cũng ưu tiên chọn đồ của Vĩnh Trú Thiên, dù sao cũng là danh hiệu lớn.

Kết quả, càng ngày càng có nhiều luyện khí sư đến cậy nhờ vào Vĩnh Trú Thiên.

Cứ như thế một vòng tuần hoàn ác tính, Bách Công Môn không thoát được tình trạng gian nan, đến năm nay thế mà danh ngạch tuyển đệ tử dự kiến cũng không đủ.

Chấp sự đệ tử thấy Thường Phượng Trì lo lắng sốt ruột, vội vàng trấn an: “Tuy nhiên, vừa rồi có một người sở hữu song thượng phẩm linh căn tới, hơn nữa đã tu luyện tới Kim Đan kỳ rồi, trưởng lão nói rằng hắn rất có khả năng trở thành trưởng môn thân truyền đệ tử”.

“Thật vậy chăng?” tình thần Thường Phượng Trì liền lập tức tăng vọt, vội vàng lật danh sách: “Chỗ nào? Chỉ ta xem”.

“Chỗ này, Thi Hầu”. Chấp sự đệ tử thấy hắn cao hứng như thế trong lòng cũng thấy vài phần thổn thức.

Vị Thiếu môn chủ này của bọn họ mọi mặt đều tốt, đáng tiếng là thiên phú lại bình thường, thân là hài tử độc nhất của trưởng môn, năm trước mới vừa tấn thăng thành công lên Trúc cơ kỳ.

Trưởng môn cũng thấy tương lai hắn khó có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề của Bách Công Môn, hiện giờ tông môn lại ngày càng sa sút, cho nên đã quyết định sẽ thu thêm một người làm đệ tử thân truyền.

Đối với quyết định này, Thường Phượng Trì không có nửa phần bất mãn, ngược lại lại mạnh mẽ ủng hộ, hơn nữa còn tất bật chạy ra chạy vào hỗ trợ.

Cũng là vì phần trí tuệ này, tuy rằng thiên phú của hắn không tốt nhưng chúng đệ tử lại thập phần tin phục.

Thường Phượng Trì lướt qua danh sách một vòng, bỗng nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay có người nào cưỡi một chiếc xe có hai bánh đến báo danh hay không?”

“Không có”. Chấp sự đệ tử lắc đầu, thầm nghĩ Thiếu môn chủ đang nói tới thứ gì vậy, xe nào mà lại có mỗi hai bánh.

Thường Phượng Trì hơi nhíu mày, có khi nào vị huynh đệ kia không tới kịp?

Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng hô to: “Ta, ta muốn báo danh”.

Chấp sự đệ tử cảm thấy hoa mắt, liền lập tức nhìn thấy hai thanh niên cưỡi trên một giá sắt có hai bánh dừng ở trước mặt.

Chấp sự đệ tử: “..….”

Trên đời quả thật có xe hai bánh!

Khuôn mặt Thường Phượng Trì khẽ buông lỏng: “Ta còn đang tưởng rằng ngươi không tới kịp”.

Chu Trường Ương không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Thường Phượng Trì, đầu tiên sửng sốt, sau lập tức hiểu hoá ra đối phương là đệ tử của Bách Công Môn.

Hắn ngượng ngùng mà cười cười: “Trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm trì hoãn không ít thời gian”.

Vừa nói lại vừa thoáng liếc sang Thúc Ăn Vạ vẫn còn đang yên vị ở ghế sau xe.

Đương sự như không cảm giác được có người nhìn mình, song Thường Phượng Trì lại chú ý tới Quân Thúc, đôi mắt lập tức sáng ngời, bộ dáng xuất sắc như thế tìm khắp đại lục này cũng không tìm nổi một người.

Thường Phượng Trì không khỏi hỏi: “Vị này cũng tới báo danh?”

Hắn thấy người này ngồi phía sau xe Chu Trường Ương, ngỡ rằng hai người đã sớm quen nhau, hoá ra là mới kết bạn trên đường.

Chu Trường Ương liền định phủ nhận, Quân Thúc lại thoáng nhìn qua xe đạp dưới mông, ngay lập tức gật đầu, tùy ý nói: “Vậy ta cũng báo danh”.

Chu Trường Ương từ từ quay đầu, cỗ điềm xấu mà hắn cảm giác lúc trước thế mà thành sự thật! Vị huynh đệ này muốn ăn vạ tới cùng đây mà!

Thường Phượng Trì không chú ý tới biểu cảm khác thường của hắn, nghe vậy liền bảo chấp sự đệ tử ghi tên bọn họ vào danh sách đăng ký.

Chấp sự đệ tử trên mặt lộ ra biểu cảm ngượng nghịu: “Bẩm Thiếu môn chủ, ngọc thạch kiểm tra linh căn đã được thu vào nhà kho rồi”.

Môn phái tu chân muốn thu nhận đệ tử thì trước tiên phải kiểm tra linh căn, linh căn đạt tới tiêu chuẩn cơ bản mới có thể nhập môn, Bách Công Môn cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên ngọc thạch dùng để kiểm tra linh căn thập phần quý trọng, ngày thường đều đặt ở nhà kho, khi cần dùng thì phải thông qua trưởng lão chuyên quản lý nhà kho mới lấy ra được.

Vừa rồi bọn họ thấy sắc trời đã muộn, khả năng còn có người tới báo danh không cao, liền đem ngọc thạch thu hồi, giờ phải dùng, lại còn phải một lần nữa xin trưởng lão lấy ra, không khéo là Kim trưởng lão chuyên quản nhà kho vừa có việc nên đã rời đi.

Thường Phượng Trì hơi trầm ngâm, nói: “Vậy trước bỏ qua kiểm tra linh căn, dù sao phía trước cũng còn có một vòng trắc thí nhỏ, sau khi trắc thí kết thúc lại kiểm tra linh căn là được”.

Cách làm này có chút không phù hợp quy củ, nhưng hiện tại Bách Công Môn thiếu thốn nhân tài, hắn thấy Chu Trường Ương có vài phần thiên phú liền châm trước một chút.

Thiếu môn chủ đã nói như vậy, tất nhiên chấp sự đệ tử cũng không phản đối, lại có việc danh ngạch hôm nay còn chưa đủ, bọn họ lập tức chuẩn bị phòng sơ thí còn dư từ trước, rồi mở danh sách ghi lại tên họ hai người, nói: “Đi theo ta”.

Chu Trường Ương liền liếc sang vị huynh đệ nào đó còn ngồi ở ghế sau xe: “ Huynh đệ, nên xuống xe rồi”

Quân Thúc lúc này mới mang vẻ không tình nguyện mà nhảy xuống, khẽ oán giận: “Hừ, keo kiệt”.

Chu Trường Ương lơ oán giận của hắn đi, trực tiếp đem xe đạp thu hồi, bước lên bậc thang cùng chấp sự đệ tử.

Chấp sự đệ tử vừa đi vừa nói chuyện: “Hiện tại ta mang các ngươi đi lựa chọn tài liệu, tiếp đó các ngươi có hai ngày để luyện khí, sản phẩm làm ra sẽ dùng để đánh giá có vượt qua sơ khảo hay không....”.

Chu Trường Ương ngẩn ngơ: “Nhập môn sơ khảo?”

Chấp sự cười giải thích: “Các ngươi có vận khí rất tốt, gặp phải đúng dịp trưởng môn muốn thu thân truyền đệ tử, cho nên thủ tục thu nhận đệ tử đã được thêm một vòng nhập môn sơ khảo....”.