Chương 18: Diệt

"Các ngươi lên hết đi!"

Nghe thấy Lam Ngọc nói, cả ba tên hộ pháp cảm giác mình bị coi thường, liền nói:

"Ngươi đừng tưởng có chút thực lực thì không xem ai ra gì nhá, ba bọn ta cùng tác chiến với ngươi thì ngươi chưa chắc thắng!"

"Ồ thế à, lên!" Lam Ngọc nhếch môi, Hồng Xuân Nhất Kích triển khai.

Keng...

Một tên hộ pháp rút thương ra cản đòn hộ tên hộ pháp bị Lam Ngọc nhắm vào làm hắn xuýt són ra quần.

"Ngươi tập trung lên đi, không thì mất mạng như chơi!" Tên đỡ kích của Lam Ngọc hướng tên bị hai nhắc nhở.

Hai tên hộ pháp còn lại gật đầu, rút kiếm ra tấn công Lam Ngọc...

Rất nhiều người liền lấy ra Ghi Ảnh Ngọc thu lại quá trình.

"Băng Linh Giam Cầm - Băng Linh Tiễn!" Lam Ngọc nhẹ nhàng nói, tay trái tạo linh thuật.

Xoẹt xoẹt

Một tên bị Băng Linh Giam Cầm đóng băng toàn thân, Lam Ngọc một tay tụ Băng Linh Tiễn bắn ra hai lần.

Phập.

Răng rắc.

Tên đang giam cầm bị bắn trúng đầu, triệt để mất mạng, tên còn lại né được.

"Áp đảo luôn!" Tên cầm thương sắc mặt ngưng trọng nói.

"Bạch Trảm Thức!" Tên cầm kiếm lao đến trảm vào người Lam Ngọc.

"Hồng Xuân Kích Pháp - Kích Phá Chiêu!"

Rầm.

Bạch Trảm Thức và Kích Phá Chiêu va chạm cùng nổ, khói bụi mịt mù...

"Khói bụi như này thì làm sao ăn bắp được nữa đây!" Lam Bảo tiếc nuối lắc đầu lẩm bẩm.

Đào Nghi hé môi anh đào: "Ngọc muội không ngờ còn mạnh hơn cả ta!"

"Chắc vậy."

"Lam Thuỷ Cước!"

Âm thanh mềm mại của Lam Ngọc vang lên khiến hai tên hộ pháp lạnh sống lưng trong làn bụi.

Bốp.

"Phụt..."

Rầm...

Tên hộ pháp cầm kiếm trúng cước, thổ huyết lao vọt xuống đất mà trọng thương.

"Thuỷ Băng Hư Quyền."

Lam Ngọc 1 tay dồn linh lực khá đậm đấm vào tên còn lại.

"Cái nồi gì!" Tên hộ pháp cầm thương chửi thề.

Ầm!

Tên cầm thương trúng đòn nhưng không chết, cây thương trên tay hoá thành băng rồi vỡ thành trăm mảnh.

"Hộc."

Hiển nhiên là hắn đã lấy cây thương này đỡ đòn, bất quá tên này trọng thương đến hấp hối thổ huyết lao thẳng xuống đất...

"Hết bắp rang bơ rồi à?!" Đào Nghi nhìn gói bắp trên tay Lam Bảo hỏi.

"Chắc đệ hết rồi!" Lam Bảo lắc đầu.

"Lên giúp Ngọc muội đánh Phi Thân Trung Kỳ đi!"

Lam Bảo gật đầu, rồi cả hai phi thân mà lên...

...

"Thêm người tham chiến à?" Một nam tử hiểu biết nhìn thấy Lam Bảo bay lên nói.

"Ai mà biết được?" Một thiếu nữ đáp.

"Cô nương nói đúng!" Một nam tử trung niên không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

...

"Có phải ngươi gϊếŧ Kiên nhi đúng không!" Tam Trưởng Lão gằn giọng hỏi.

"Ai biểu hắn định cưỡиɠ ɠiαи tỷ tỷ ta, không gϊếŧ hắn thì để hắn cưỡиɠ ɠiαи người khác à lão cẩu?" Lam Bảo đáp.

Lời này của Lam Bảo khiến nhiều thiếu nữ ánh mắt mê ly, có vài người biết Lam Bảo nhìn Tam Trưởng Lão Bạch Linh Môn mà cười cợt, như muốn nói ngươi chiều đệ tử nhiều quá nên để nó đá vào tấm thiết bảng.

"Ngươi... Là ngươi gϊếŧ Kiên nhi, ta phải trả thù cho nó!" Tam Trưởng Lão tức giận nói lớn, Bạch Kiên là đệ tử hắn ưng ý nhất và cưng chiều nhất.

Lam Bảo không muốn nói nhiều, nhất là với những người có ý định xấu đến tỷ tỷ, nữ nhân và người thân của hắn.

"Bạch Linh Lôi Chưởng!" Tam Trưởng Lão bắn ra một chưởng, bên trong toàn là lôi linh lực mạnh mẽ.

"Thượng Hư Cửu Chiến Quyết - Đệ Nhất Kỹ - Hoàng Kim Thủ!"

...

"Hoàng Kim Thủ!"

Từ tay Lam Bảo tụ thành một cái đại thủ màu hoàng kim to gấp đôi người hắn, chưởng đến Tam Trưởng Lão.

Ầm.

Bạch Linh Lôi Chưởng va chạm với Hoàng Kim Thủ ma sát kịch liệt...

"Tiểu tử, ngươi đỡ được đòn này của ta, trách không được Kiên nhi bị ngươi gϊếŧ!" Tam Trưởng Lão kinh sợ nói.

Lam Bảo nhíu mày, hiện tại muốn gϊếŧ cái lão già này càng nhanh càng tốt bì cái tội lắm mồm.

Vụt...

Hắn dùng Vô Cực Tốc Biến áp sát Tam Trưởng Lão, một tay tụ Tam Linh Hư Quyền...

Tam Trưởng Lão không hiện vẻ mặt kinh sợ mà là cười gằn...

"Lôi Thuẫn!" Tam Trưởng Lão tay kết lôi linh lực thành một cái thuẫn.

Ầm!

Lôi Thuẫn triệt để vỡ vụn, nhưng cũng làm giảm tốc độ của Tam Linh Hư Quyền...

Tam Trưởng Lão nhanh chóng cầm vào cổ tay phải của Lam Bảo, một gối vào bụng của hắn...

"Phụt..."

Rầm...

Lam Bảo bị ăn một gối vào bụng, thổ huyết bay xuống đất, khói bụi mịt mù, mặt đất nút thành hình mạng nhện rộng 800 mét.

"Tiểu Bảo có sao không?" Đào Nghi nhìn sang Lam Ngọc lo lắng nói.

Lam Ngọc không nói gì, dù biết hắn chưa toàn lực nhưng nàng cũng rất lo cho hắn.

Khói bụi tản đi, Lam Bảo nằm dưới đất từ từ đứng dậy, Nhất Tầng Chiến Ý tản ra...

Lam Bảo từ từ ôm bụng đứng dậy, miệng chảy máu, khoé môi mở một nụ cười thú vị.

"Bà mẹ, thằng này bị điên rồi, trúng một đòn của Phi Thân Trung Kỳ không chết đã là tốt lắm rồi, còn cười được!" Một thanh niên không nhịn được nói.

Lam Bảo không quan tâm, hướng mắt nhìn Tam Trưởng Lão, đạp Lạc Di Bộ quỷ dị di chuyển.

"Thượng Hư Cửu Chiến Quyết - Đệ Nhị Kỹ - Si Na Quyền!" Lam Bảo lẩm bẩm trong miệng, tay tụ linh lực vô thuộc tính cực hiếm xuất hiện trong tay hướng Tam Trưởng Lão ra quyền.

Tam Trưởng Lão chỉ kịp thi triển Lôi Thuẫn, tốc độ của con hàng này quá nhanh...

ẦM.

Si Na Quyền phá tan Lôi Thuẫn, da bàn tay của Tam Trưởng Lão dần nứt ra, lão bị đánh bay thổ huyết trên không.

Vụt...

Lam Bảo thi triển Vô Cực Tốc Biến đuổi theo hướng Tam Trưởng Lão Bạch Linh Môn đang bị đánh bật, rút Huỳnh Anh Kiếm ra, lao đến điên cuồng chém lấy Tam Trưởng Lão.

Vụt...

"Vô Âm Trảm - Vô Ảnh Kiếm - Lam Phá Thiên!"

Xoẹt.

Xoẹt.

Ầm.

"Hự..."

Tam Trưởng Lão vết thương đầy mình, liên tục thi triển lôi linh lực bảo vệ cơ thể, nhưng tốc độ ra đòn của Lam Bảo quá nhanh khiến hắn chẳng thể phản công.

Ực...

Đám người đang xem kinh sợ nhìn Lam Bảo mà nuốt nước bọt.

"Trấn Sơn Cước!"

Ầm...

Tam Trưởng Lão bị đá bay thẳng xuống đất, miệng liên tục thổ huyết.

"Tam Linh Hư Quyền!"

Lam Bảo lao xuống định đấm nát đầu Tam Trưởng Lão...

"Là ngươi ép ta, chết cùng ta đi!"

Cơ thể Tam Trưởng Lão phồng to lên, hiển nhiên là sắp tự bạo, do lão già này tăng tiến tu vi nhờ đan dược nên thực lực cũng chỉ thuộc hàng yếu kém trong Phi Thân Kỳ.

"Bỏ mệ!" Lam Bảo trong lòng thầm chửi thề, liên tục thi triển Vô Cực Tốc Biến chuồn đi nhưng chưa chạy được bao xa.

ẦM...

"Phụt."

Tam Trưởng Lão tự bạo, nguyên anh từ trong cơ thể lao ra tiến hành đào tẩu.

"Hừ!"

Lam Bảo hừ lạnh một tiếng, lấy Ngân Hà Cung ra...

"Ù má, là Địa Bảo Cực Cấ!" Tiếng nói của một người khiến vô số người ánh mắt tham lam nhìn cây cung màu đen có những chấm ánh sáng như dải ngân hà.

Lam Bảo tụ băng linh lực làm mũi tên, sau lưng hắn như có hư ảnh dải ngân hà, hướng nguyên anh tam lão đang đào tẩu...

Vụt...

Mũi tên lao đi, nguyên anh của tam trưởng lão đang đào tẩu bỗng nhiên cảm thấy tử vong dần đến, lặp tức đào nhanh hơn nhưng không còn kịp nữa...

Phập...

Mũi tên xuyên qua nguyên anh của tam lão, hoá thành băng rồi nát vụn.

Ực...

Vô số người thấy cảnh này nuốt một ngụm nước miếng.

Phụt...

Lam Bảo bị trọng thương phun máu, lấy một đống đan dược trao đổi ở Đa Đồ Hội nốc vào sạch sẽ.

Lam Ngọc và Đào Nghi nhanh chóng bay đến trợ giúp Lam Bảo ngăn trọng thương do dùng Bảo Vật vượt cấp.

Lam Bảo dần ổn lại tình hình thương thế, hắn ngồi xuống nghỉ ngơi thì vài tên thiếu gia đi đến chỗ Lam Ngọc làm quen.

"Không biết tại hạ được biết tên của cô nương?" Một tên thiếu gia mạnh dạn hướng Lam Ngọc cười nói.

"Để làm gì!" Lam Ngọc lạnh lùng nói, không tiếp tục dây dưa nữa, ngồi xuống vận công khôi phục không quan tâm gì hết.