Chương 3: Làm Khó Dễ

Thiên Tuyết ôm Tà Thần đi ra ngoài đại đường, vừa ra khỏi đại đường bỗng nghe một giọng nói chua chát từ bên ngoài đại sảnh vọng lại.

"Ôi! đây không phải dự chưởng môn của chúng ta đây sao, nghe nói tiểu sư muội hơn 2 năm trước đi ra ngoài lịch luyện liền là 1 năm mới về, hôm nay lại xuống núi liền là một tháng. Sau khi quay về trên tay liền ôm đứa nhỏ thế kia, chẳng,.. chẳng lẽ đứa nhỏ này là, ... ". Nói đến đây, 1 người phụ nữ tuổi tầm 25, dáng người đầy đặn, mặt trái xoan có thể nói là một tiểu mỹ nữ, mặc trên người vải lụa mùa xanh lục che miệng lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên và giật mình, xung quanh nàng 4 đến 5 nữ tử khác cũng không ngừng che miệng cười to, trông rất muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Thiên Tuyết nhín mày nhìn người phụ nữ mặc vải lụa nói: "Hồ sư tỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, miệng mồm dơ bẩn chỉ càng chứng minh bản thân mình dơ bẩn thêm mà thôi."

Người phụ nữ tên Lan Hồ không những không tức giận mà nói lại với giọng mỉa mai: "Ôi ôi, tiểu sư muội quả nhiên là mồm mép lại hại, nhưng dù sao thì tỷ cũng chúc mừng muội sinh được quý tử, lại là nam nữa à nha, hahaha". Nói xong nàng không ngừng cười to, giọng cười vang vọng bên ngoài Lạc điện có thể nghe.

Thiên Tuyết hừ lạnh không thèm giải thích ôm Tà Thần định đi xuống Lạc điện thì giọng nói chua chát như quả phụ kia lại tiếp tục nói.

"Ôi, đã làm mẫu thân rồi thì lo về nhà chồng làm tròn đạo làm dâu như vị sư tỷ kia của muội ấy như thế mới đúng chứ, sao lại quay về sơn môn, chẳng lẽ nào muội lại bị kẻ kia ...". Nói tới đây người phụ nữ Hồ kia lật tức im lặng không nói gì nữa.

Nhưng đôi khi im lặng như thế lại là xác thương mạnh nhất đối với người khác, khi nghe được những lời nói như vậy, những đệ tử xung quanh tụ tập lại xem trò vui càng là bàn tán xôn xao. Điều này vốn làm Thiên Tuyết từ khuôn mặt bình tĩnh lật tức chuyển thành một mặt tức giận. Đúng, nàng hiện giờ rất tức giận, không phải là giọng nói ẻo đả tới mình mà là lại nhắc đến vị sư tỷ Thanh Thanh của nàng. Lúc trước trong lúc làm một nhiệm vụ tông môn, vị sư tỷ Thanh Thanh kia của nàng tức hiện tại là mẫu thân của Nguyệt nhi bị thương nặng, vô tình được Ngô Hạo cũng vừa mới giám xác mỏ thạch ở vùng núi lân cận trên đường trở về bắt gặp và cứu giúp. Có thể nói là tiếng sét ái tình, khi vừa mới gặp mặt 2 người đã thầm mến nhau, và sau thời gian đó, Ngô Hạo thường sẽ liên lạc và đến giúp Thanh Thanh làm vài nhiệm vụ khó của tông môn,về sau lâu dài họ đã thật sự yêu nhau. Và người phụ nữ Lan Hồ này đã vô tình bắt gặp được , khi đó nàng đã cực kỳ tức giận, vì nàng vốn là con của bộ thượng thư Lan Gia Cẩn, là một vị quan rất lớn của Trấn Long Quốc. Khi còn nhỏ, Lan Hồ đã thầm mến Ngô Hạo, nhưng vì tính tình háo thắng và ham mê với võ đạo nên hầu như những lời dụ dỗ hay những hành động gợϊ ȶìиᏂ kia của Lan Hồ, Ngô Hạo đều xem như không thấy, nên khi nhìn thấy tình cảnh này nàng đã cực kỳ ganh ghét với Thanh Thanh. Khi về tông môn, cô ta đã tìm mọi cách hãm hại Thanh Thanh nhưng đều không thành. Mãi tới khi trong lúc vô tình Thanh Thanh bị thương khi đi thăm dò xung quanh cấm khu Hắc Long Sơn thời điểm, nàng đã được vị nhị trưởng lão, tức sư phụ của Lan Hồ chữa bệnh giúp và vô tình phát hiện nàng đã mang thai sắp đầy 1 tháng tuổi. Thời đó, phụ nữ không chồng mà có thai sẽ bị mọi người xa lánh thậm chí bị xỉ nhục cực kỳ thâm tệ. Lúc đó nhị trưởng lão không nói việc này với ai, mà quay về kể lại cho vị đồ nhi của nàng Lan Hồ biết, Lan Hồ đã cực kỳ ganh ghét muốn thông báo tin này để làm bẽ mặt Thanh Thanh, nhưng bỗng nhiên nàng suy nghĩ lại thì thấy nếu như mình nói ra thì chẳng khác nào đã làm cho Thanh Thanh con đê tiện kia có kế để gần với Ngô Hạo và thâm chí có thể được Hoàng cung bên Ngô Hạo rước về, nên nàng đã âm thầm cùng sư phụ của mình thả độc trong thuốc chữa bệnh của Thanh Thanh để phá hủy cái Thai trong bụng của nàng một cách thầm lặng. Nhưng ông trời có mắt, lúc đó vị chấp chưởng chưởng môn tức sư phụ của Thanh Thanh vừa mới xuất quan ra thấy vị đệ tử của mình có dấu hiệu bị thương, nàng đã bắt mạch cho nàng và vô tình phát hiện được vị đồ đệ của mình đã mang thai, nhưng lại có một luồng chân khí màu đen đang dần dần xâm chiếm và muốn nuốt chửng tới cái thai kia, nàng đã tức giận hỏi thăm phụ thân của cái thai là ai, lúc đầu Thanh Thanh giật mình nhưng rồi nàng dơ tay xoa bụng của mình trên khuôn mặt dường như đang mỉm cười sau đó giữ trầm mặt mặc cho sư phụ hỏi như thế nào, nhưng khi nghe được sư phụ báo tin rằng cái thai kia có thể sẽ bị phá hủy. Nàng mới giật mình, dãy dụa cầu xin sư phụ cứu giúp đứa con của mình. Nhưng sư phụ của nàng chỉ có thể thở dài đỡ nàng lên khuyên bảo, chỉ có thể hủy đứa bé kia thì mới có thể giúp nàng giữ lại tu vi và nhanh chóng bình phục. Nhưng Thanh Thanh đã không nghe lời sư phụ mình đã bỏ chạy xuống núi, khi đó tất cả cảnh tưởng lúc ấy đều rơi vào mắt của Thiên Tuyết, nàng có thể nhìn vị sư tỷ thường ngày chăm lo cho mình, dạy bảo nàng tu luyện, có thể nói Thanh Thanh như là người phụ mẫu thứ 2 của nàng trừ sư phụ nàng ra. Sau này nàng đã âm thầm điều tra qua và biết được người sư tỷ Lan Hồ và vị nhị trưởng lão có dính dáng tới vụ này, nhưng không có bằng chứng nàng đành phải im lặng nhìn 2 ác ma kia nhảy nhót tưng bừng.

Thiên Tuyết lạnh lùng quay sang nhìn vị sư tỷ Lan Hồ chằm chằm, đang định có động tác gì thì bỗng nghe được một giọng nói lưu lót từ trên không trung phía xa vọt thẳng tới: "Sư muội chớ có hồ nháo, đứa trẻ này là Tuyết muội vô tình nhặt được trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ tông môn, ngươi thân là sư tỷ mà lại ăn nói hàm hồ như thế, ngươi cảm thấy mình xứng đáng nhận danh vị này hay không."

Lan Hồ giật mình nhìn về phía cô gái dáng người uyển chuyển, thon gầy rất động lòng người kia, mặt trên người tấm lụa màu vàng nhạt đang bay tới, mới khôm người hành lễ: "Sư tỷ, muội biết sai rồi, chỉ là muội chọc ghẹo Tuyết muội một tý thôi chứ không có ác ý gì, mong sư tỷ và Tuyết muội thông cảm bỏ qua cho.".

"Hừ, lần sau nếu ta còn nghe những lời thô tục như thế nữa, thì cứ theo môn quy mà giải quyết đi, hừ, Tuyết muội, chúng ta đi, ta cũng đang có chuyện muốn hỏi thăm muội." Cô gái áo vàng nhìn Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Dạ vâng Tình tỷ". Thiên Tuyết đáp. Xong 2 người tế ra phi kiếm bay đi về hướng Tuyết Lĩnh Phong, nơi tu hành dành cho các vị đệ tử thân truyền.

Nhìn 2 bóng người lướt bay đi trên không trung. Lan Hồ cắng răng, nắm chặt 2 tay nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, ta xem các ngươi uy quyền được bao lâu, có gì tài giỏi chứ, nếu như ta xuất thân như ngươi, cũng chấp chưởng vị trí hình phạt đường như ngươi thì ngươi trước mặt ta là thứ thá gì., hừ chúng ta đi." Nàng nói rồi phất ống tay áo, cũng tế ra phi kiếm bay đi.



Tuyết Phong Lĩnh, đỉnh núi Phong Nha một trong 9 đỉnh núi cao nhất của Tuyết Phong Lĩnh, Thiên Tuyết và Mộc Tình từ từ hạ phi kiếm xuống, trước mắt là một cảnh tưởng cực kỳ đẹp đẽ hiện ra, ở đây có 3 căng nhà 2 lớn 1 nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo xung quanh, mặc cho thời tiết bên ngoài quanh năm âm hàn nhưng trong này lại ấm áp lạ thường.

"Gâu Gâu, tru u u u."

"A, này tiểu Soái, mày đi đâu vậy, mau lại đây uống sữa nè, mấy ngày nay không có Nguyệt nhi chắc mày đói lắm, a, dừng lại đừng chạy." Bỗng 1 tiếng sói tru và 1 giọng nói nhí nhảnh từ căng phòng bên trái vang lên, sau đó là có thể thấy một con Bạch Lang cao cỡ 2 xích toàn thân trắng như tuyết phá cửa từ trong nhà lao ra quẫy đuôi chạy xung quanh chân của Thiên Tuyết tỏ vẻ rất vui mừng và lấy lòng.

"A sư phụ còn Mộc Tình tỷ tỷ nữa nha, tiểu Cẩn nào nào nhanh lại uống sữa nào , ngon." Thanh Nguyệt cũng từ trong nhà chạy ra trên tay còn nâng 1 chén thật to đựng đầy sữa nhìn thấy Thiên Tuyết cùng với Mộc Tình lên tiếng xin chào rồi đôi mắt nhanh chóng tỏ sáng nhìn chằm chằm tiểu Soái đang nằm co rúm dưới chân của Thiên Tuyết.

Tiểu Soái khuôn mặt dường như có thể rặn ra máu, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra liên tục cọ cọ chân của Thiên Tuyết như muốn khán cáo, năng nỉ điều gì.

Nhìn tiểu Soái như thế, Thiên Tuyết và Mộc Tình không ngừng che miệng cười. Nói cũng phải từ khi Thiên Tuyết vô tình phát hiện được tiểu Soái thời điểm, nó đang còn rất nhỏ vẫn nằm trong ổ của mình không ngừng phát ra tiếng tru yếu ớt, thân hình ốm eo gầy mò tựa như mấy ngày liên tiếp không được ăn uống thứ gì. Thấy vậy Thiên Tuyết mới bế nó về Phong Nha, khi ấy Thanh Nguyệt như thấy được pháp bảo không ngừng nhảy nhót vui mừng, cũng là nàng tự tay mình nuôi tiểu Cẩn hơn 5 tháng qua có thể nói ban đầu tiểu Cẩn có thể so với một con hạc trụi lông thì bây giờ có thể thấy nó như một con be con mật mạp cực kỳ đáng yêu.

Lúc này Thiên Tuyết mới nhìn Thanh nguyệt khuyển trách nói: "Thôi được rồi, con mà tiếp tục cho nó ăn nữa nó sẽ trở thành trư ấy."

Dường như câu nói thành trư của Thiên Tuyết rất hữu hiệu, Thanh Ngyệt vừa nghe chữ trư thời điểm, đôi mắt hoảng hốt đem trên tay chén thả xuống đất giọng cực kỳ nhẹ dàng nói: "tiểu Soái ngon, lại đây tiểu Nguyệt sẽ không cho ăn nữa nè, nhanh nhanh."

Tiểu Cẩn rất thông linh vừa nghe như thế mới nhẹ nhàng bước lại gần tiểu Nguyệt. Nhìn thấy một màn như vậy Mộc Tình không ngừng che miệng cười duyên không ngừng.

Vào trong nhà, ngôi nhà trang trí rất đơn sơ nhưng rộng rãi, chính giữa là bàn trà được làm bằng trúc xung quanh là các bồ đoàn để ngồi, phía trong thông qua khe hở của mảnh đan tre có thể thấy đó là nơi phòng ngủ của Thiên Tuyết. Vì đây là nơi tu luyện cũng là nơi nghỉ ngơi, có thể nói là khuê phòng của thiếu nữ, thường sẽ không tiếp khách ở nơi này nên Thiên Tuyết mới trang trí đơn giản như vậy. Ngồi vào bàn, Thiên Tuyết châm trà cho Mộc Tình, còn Tà Thần thì sớm đã bị Thanh Nguyệt dành lấy nói là đem cho tiểu bảo bảo uống sữa.

Nhấp nhẹ ly trà Mộc tình mới nhìn Thiên Tuyết nói: "Thanh Thanh bên đó như thế nào rồi."



Thiên Tuyết cũng nhẹ nhành đem bình trà đặt xuống bàn nhìn Mộc Tình đáp lại: "Sư tỷ sau khi phục dụng thuốc sư phụ đưa qua cũng tạm ổn lại rồi, nhưng thời gian sau nếu không tìm được Bích Huyết quả chỉ sợ bệnh tình rất khó mà khôi phục trở lại như lúc ban đầu."

"Hầy, Thanh Thanh đúng là số khổ mà, trên người phải mang theo bệnh tình như vậy suốt mấy năm qua." Nói rồi nàng lại nhẹ nhàng nhấp thêm 1 miếng trà. Thiên Tuyết cũng cầm ly trà nhẹ nhàng đưa liên miệng.

Mộc Tình tiếp tục nói: "Tỷ nghe sư phụ nói rằng muội đã bàn giao công việc bên phía Ngô Vương xong rồi hả."

"ừ, Muội đưa thuốc qua Thanh tỷ chữa bệnh xong là cầu kiến Ngô Vương để bàn về việc tuyển thêm nhân lực cho mỏ khoáng thạch mới bên phía Tuyết Lĩnh rồi, về phần phân chia thì bên phía Ngô Vương cũng không có ý kiến gì."

"ừ mà Thiên Tuyết này, do tu vi của tỷ gặp bình cảnh dừng lại ở hậu kỳ đỉnh phong Linh Hải cũng khá lâu rồi. Mặc cho tỷ tu luyện như thế nào cũng không đột phá được nên tỷ dự định sẽ đi một chuyến Hắc Sâm Lâm để lịch luyện, tìm cơ duyên đột phá sẵn tiện đó thử tìm Bích Huyết quả cho Thanh Thanh luôn nên tỷ qua thông báo cho muội hay. Còn vụ Lan Hồ với nhị trưởng lão có gì đợi tỷ về rồi thì hãy nói được không, muội đừng có lại tự ý mình tiếp tục điều tra tiếp như vậy rất dễ nguy hiểm, muội nghe rõ ý tỷ không?"

Thiên Tuyết trầm mặt một hồi lâu rồi mới nói: " Tình tỷ, muội cũng muốn cùng tỷ đi Hắc Sâm Lâm lịch luyện cùng."

Mộc Tình liền ngắt lời: "Không được, muội đã định là tân chưởng môn đời tiếp theo, chỉ có 2 năm này chưởng môn sư bá sẽ rất cần muội bên cạnh để chỉ điểm và bàn giao lại cho muội. Thời điểm này vô cùng quan trọng, muội không thể nào đi theo tỷ được."

"Nhưng muội vốn không thích làm chưởng môn hay gì, vị trí này tỷ làm mới xứng đáng, muội sẽ nhất quyết không làm chưởng môn gì và cũng sẽ không công nhận bất kỳ ai nếu vị trí kế tiếp chưởng môn không phải là tỷ."

Mộc Tình thở dài nói: "Tỷ không thích hợp với vị trí này, có lẽ muội vẫn là nhân tuyển thích hợp nhất."

Thiên Tuyết vội vàng hỏi lại: "Tại sao, tại sao tỷ lại không thích hợp chứ, tỷ ...". Vừa mới định nói gì thêm thì Thiên Tuyết đã bị Mộc Tình ngắt lời: "Vì 3 năm sau tỷ phải rời tông môn cùng với chưởng môn đi 1 nơi xa, có thể sẽ một thời gian rất dài mới trở lại."

Thiên Tuyết cực kỳ trầm mặt, lại là 3 năm sau, lại cùng sư phụ mình rời đi tông môn, chuyện này lại là chuyện gì:" Tỷ, ...". Thiên Tuyết vừa muốn hỏi gì đã bị Mộc Tình tiếp tục ngắt lời: "Chưởng môn sư bá cũng đã nói với muội việc rời đi rồi đúng không, muội cũng biết tính tình của chưởng môn sư bá mà, nếu nàng không muốn nói ra thì dù ai khuyên bảo nàng cũng sẽ không nói ra 1 lời nên muội cũng đừng hỏi ta, vì nếu ta nói chỉ sợ chọc giận chưởng môn sư bá bên kia thôi nên muội đừng hỏi ta thêm gì nữa việc này, được không?."

2 người trầm mặt cầm chén trà đưa lên miếng nhấm thật lâu như có thứ gì đó khó nuốt mà mãi vẫn chưa hạ chén trà xuống.