Chương 27: Đờ Mờ, Người Này Trả Nhầm Tiền Hả! (1)

Sau khi hấp xong mẻ bánh bao thứ hai, Lâm Chu vừa hô lên thông báo với nhóm khách hàng vừa đóng gói.

“Ông chủ, lấy tôi hai cái nhân đậu đỏ, hai cái xá xíu.”

“Ông chủ, lấy tôi giống vậy.”

“Ông chủ, tôi cũng vậy.”

“Ông chủ, tôi như trên.”

“...”

Khách hàng biết mỗi người bị giới hạn chỉ mua được bốn cái. Hầu như tất cả khách hàng đều gọi chạm mức tối đa bốn cái bánh bao.

Họ phân bổ số lượng rất đồng đều, có hai vị, mỗi vị mua hai cái.

Đến lượt Giả Lam, cô chưa gọi món ngay.

Vì sau khi thấy Lâm Chu, cô lập tức sững sờ.

Không ngờ ông chủ quầy bánh bao còn trẻ hơn cô nghĩ.

Cô nghĩ cô có thể trả lời câu hỏi của Hiểu Lâm rồi.

Ông chủ đã cứu cô cực kỳ đẹp trai!

“Chào ông chủ.”

“Tôi là người ngất xỉu trước quầy hàng của anh hôm qua. Cảm ơn anh đã cho tôi bánh bao và nước uống, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”

Giả Lam bước lên cúi đầu thật sâu 90 độ, làm Lâm Chu giật nảy mình.

“À thì... Cô không sao là được rồi.”

Lúc nãy, Lâm Chu không lập tức nhận ra đây là nữ sinh hạ đường huyết và được xe cấp cứu đưa đi tối qua.

Tình huống lúc đó căng thẳng, cộng thêm ban đêm sắc trời tối mịt, cậu không nhìn rõ dáng vẻ của người đó.

Bây giờ cậu thấy Giả Lam khỏe mạnh thì rất vui mừng.



“Nhờ bánh bao của anh cả. Nếu không tôi đã chết ngất vì đói rồi.”

Giả Lam vẫn nhớ rõ cảm giác khổ sở đói đến hoa mắt chóng mặt kia.

Cô nhìn Lâm Chu đầy cảm kích.

Lúc này cô mới hiểu tại sao người xưa chỉ vì người khác cho mình một cái bánh bao mà tình nguyện báo đáp đối phương. Cảm giác chết đói thật sự quá kinh khủng. Cái bánh bao kia rõ ràng có ý nghĩa rất lớn.

“Ông chủ, tôi cũng muốn mua hai cái nhân đâu đỏ và hai cái xá xíu.”

Giả Lam vốn định mua thêm vài cái bánh bao để ủng hộ việc mua bán của ông chủ, báo đáp cậu.

Nào ngờ ông chủ buôn bán tốt như vậy, còn bị nhóm khách hàng yêu cầu giới hạn mua hàng. Mỗi người chỉ có thể mua tối đa bốn cái.

Phá hỏng mọi kế hoạch của cô.

Chẳng qua, khi thấy trong nồi hấp không còn bao nhiêu bánh bao, cô lại cực kỳ mừng rỡ vì ông chủ dùng phương thức giới hạn mua hàng. Nếu không bánh bao đã bán hết trước khi đến lượt cô.

Giả Lam nhận được bánh bao đóng gói xong, nói cảm ơn, quét mã và đứng sang một bên để trả tiền.

Thấy Lâm Chu tiếp đãi vị khách tiếp theo, cô nhanh chóng thanh toán năm trăm tệ xong lập tức co cẳng chạy đi.

Ai không biết còn tưởng cô ăn quỵt bỏ chạy.

Họ nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.

Kết quả, khi nghe được âm báo đã nhận năm trăm tệ, không chỉ Lâm Chu mà những người nghe được số tiền đều trợn tròn mắt.

“Đờ mờ, người này trả nhầm tiền hả!”

“Năm trăm tệ?”

Người đứng sau Giả Lam ban nãy có nghe cô nói cảm ơn Lâm Chu, lập tức nhận ra.

“Không lẽ cô ấy muốn gửi tiền cho ông chủ, nhưng sợ ông chủ không nhận nên mới làm thế à!”

Lâm Chu chợt hiểu, giơ tay muốn gọi Giả Lam, không ngờ chân cô ấy không dài nhưng lại chạy rất nhanh, chớp mắt đã băng qua đường.

“Trời! Cô trả dư rồi~”

“Cô gái ơi~”



Giả Lam nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, thấy Lâm Chu đang gọi cô thì cười hì hì vẫy tay, sau đó rời đi...

Cứ thế đi mất rồi!

Có cảm giác như người phất áo bỏ đi, che giấu công lao và danh tính.

Lâm Chu nhìn rất nhiều khách hàng trước mặt, lại nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn chạy của Giả Lam, có thể đoán được người ta cố ý.

Giá bán mấy cái bánh bao và chai nước kia của cậu không đến năm trăm tệ đâu!

“ y gù má ơi, giờ còn làm gì được nữa.”

Khách hàng đằng sau thấy Lâm Chu sốt ruột thì cười nói: “Ông chủ, đây là tấm lòng cảm ơn cậu của con gái nhà người ta đấy.”

“Đúng thế, cậu không nhận tiền, người ta cũng không còn cách nào khác để báo đáp cậu mà.”

“Ông chủ, đây chính là duyên phận lớn nha.”

Nghe nhóm khách hàng nói chuyện cười đùa, Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Quý khách muốn mua vị gì?”

Khách hàng cười hê hê, muốn mỗi vị hai cái.

Đợi đến lúc Lâm Chu nhìn thấy ông bác leo núi, hai mắt cậu lập tức sáng rỡ.

Không ngờ hôm nay hết bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác.

Sáng sớm cậu mới nói với ông bác chuyện cậu bày quầy bán bánh bao ở Hoa Quả Sơn. Đêm xuống ông bác đã đến mua ủng hộ cậu, thật sự quá thú vị!

Cậu cảm nhận được có người xem trọng và ghi nhớ lời nói của mình vào lòng.

“Ông bác đến lúc nào thế ạ, xếp hàng chờ bao lâu rồi? Ông bác đến thì cứ đi thẳng tới tìm cháu nha.”

Ông bác không còn trẻ, không biết đã đứng xếp hàng chờ bao lâu. Lâm Chu vừa vui vẻ vừa lo lắng nói.

“Không sao đâu, thể lực tôi rất tốt, chen hàng ở chỗ buôn bán không phải thói quen tốt. Lấy tôi hai cái bánh bao nếm thử đi.”

Lâm Chu mỉm cười, lấy hai cái bánh bao từ nồi hấp ra đưa cho ông.