Chương 37: Anh Bán Bánh Bao Này Không? Tôi Cho Anh Tiền (2)

Dùng bột bánh bao để làm một tô mì cũng không phải không được, phối hợp với gạch cua này, chắc chắn ăn rất ngon!

Càng nghĩ càng thấy thèm, bụng Lâm Chu cũng bắt đầu kêu ùng ục.

Cuối cùng cậu vẫn được ăn mì sốt gạch cua thơm ngào ngạt!

Khổ gì cũng không thể làm khổ đầu bếp được!

...

Buổi chiều, Lâm Chu ngủ một giấc tỉnh dậy rồi bắt đầu chuẩn bị da heo nấu đông để làm bánh bao kim sa.

Nồi áp suất chưng da heo và canh gà mái cậu cắm trước khi ngủ đã nhảy đến nút giữ ấm.

Bây giờ đổ ra dùng cối xay thịt xay nát bì lợn, chế thành da heo đông.

Lại lọc canh gà ra bỏ vào trong nồi, thêm da heo đông vào và bật lửa lớn, sau khi sôi rồi thì vặn nhỏ lửa để hầm.

Trong lúc hầm có bọt nổi lên thì hớt bọt ra.

Hầm canh đến khi chỉ còn một phần tư thì bắt đầu nêm nếm gia vị, hầm đến lúc được rồi thì rắc hành thái lên và bắc nồi xuống.

Nhân lúc còn nóng lọc nước canh ra đặt ở trên khay và trộn đều không ngừng nghỉ, đợi nước canh nguội đi, đông lại rồi bóp nát, đó chính là da heo nấu đông.

Cuối cùng còn phải để da heo nấu đông và gạch cua đã chế biến xong vào trong cùng một cái chậu, trộn đều một chiều theo chiều kim đồng hồ, lúc đó nhân bánh bao kim sa mới tính là chế biến thành công.

So sánh với các bánh bao đã làm trước đó, bánh bao kim sa đúng là món phức tạp nhất.

Công tác chuẩn bị làm từ buổi sáng tới tận giữa chiều.

Kế tiếp còn có bánh bao trắng nhân rau.

Mua cải đắng tươi mới và ngâm đến bây giờ, một phần vị muối cũng đã bị ngâm ra.



Chờ xào kỹ nhân cải đắng xong, kế tiếp chính là tạo hình bánh.

Trong lúc nhào bột cán vỏ, nhân bánh cũng đã nguội đi.

Bước nào Lâm Chu cũng tinh chuẩn nắm chặt thời gian, không lãng phí thời gian tăng số lượng công việc của mình.

Chế biến bánh bao kim sa cần đến da mỏng, bởi vì trong nhân bánh có da đông lạnh, có thể nói là bánh bao canh gạch cua.

Bánh bao nước sợ nhất là rách vỏ làm chảy nước bên trong ra.

Cho nên loại vỏ mà Lâm Chu cán đều là phần giữa dày còn phần rìa thì mỏng.

Như vậy là có thể tránh cho bánh bao đã hấp chín bị rớt nhân, dẫn đến nước canh bên trong còn chưa kịp cho vào miệng thì đã chảy hết.

Bởi vì giá thành của bánh bao kim sa cao nên Lâm Chu không có ý định tăng giá, vì vậy bánh bao canh gạch cua thành phẩm đương nhiên sẽ không quá lớn.

So với bánh bao trắng nhân rau to khoảng chừng bàn tay, bánh bao kim sa to bằng nắm đấm trẻ con trông có vẻ vô cùng tinh xảo, nhìn không giống chế phẩm làm từ bột mà giống như là vật trang trí bánh bao nước làm bằng ngọc óng ánh trong suốt.

Sau khi gói bánh xong, Lâm Chu để lại hai trăm cái bánh bao để bày bán, toàn bộ số còn lại thì đều vào bụng mình.

Ăn uống no đủ xong xuôi, cậu mới chậm rãi lái xe ba bánh đi bán đồ.

Buổi tối hôm nay ông bác leo núi không đi bán cùng với cậu.

Cứ mỗi cuối tuần là con trai của ông bác leo núi lại trở về gặp ông, buổi tối cùng nhau ăn cơm, sang thứ hai mới rời đi.

Đối với việc này ông bác leo núi cũng không có vui vẻ cho lắm, trái lại còn rất mất mát.

Ông kéo tay cậu than thở suốt nửa ngày, nói con ông đã hơn ba mươi tuổi rồi mà đến bây giờ cả một người bạn gái cũng không có, mỗi ngày chỉ biết công tác và công tác.

Sau đó Lâm Chu tính tuổi của ông bác leo núi một phen.



Ông bác hơn sáu mươi, con trai hơn ba mươi.

Chứng tỏ ông bác cũng là kết hôn sinh con muộn mà. Vậy còn không biết xấu hổ càm ràm con trai.

Đương nhiên Lâm Chu vẫn có chút EQ, cũng không có nói lời này ra khỏi miệng, nhưng đã bị Trương Kiến Quân khôn khéo nhìn ra.

Sau đó ông bác tức giận hừ một tiếng, kiêu ngạo tiêu sái rời đi.

Lâm Chu vừa nghĩ đã cảm thấy mắc cười, trách không được cách nói người già cứ như trẻ con vậy, lão tiểu hài, hình tượng thật sự.

...

Địa điểm quen thuộc, thời gian quen thuộc, các khách hàng nhìn Lâm Chu đến Hoa Quả Sơn đúng giờ, thuần thục bắt đầu xếp hàng.

“Ông chủ đến rồi hả, hôm nay đến sớm thế, vừa qua sáu giờ đã thấy mặt rồi!”

“Ông chủ, hôm nay chúng ta ăn bánh bao gì thế?”

“Ngày hôm nay vẫn còn giới hạn mua à?”

“Ông chủ, bốn cái bánh bao ít quá, một người giới hạn mười cái được không?”

“Ông chủ ông chủ...”

Lâm Chu vừa mới đỗ xe ba bánh xong, các khách hàng xếp hàng đằng trước đã bắt đầu ríu rít nói chuyện.

Lâm Chu cũng đáp lại từng câu một.

“Ngày hôm nay có bánh bao kim sa và bánh bao trắng nhân rau.”

“Hai trăm cái bánh bao, nếu mỗi người hạn mua mười cái thì bán cho hai mươi người là hết rồi, anh xem nơi này có phải chỉ có mỗi hai mươi người không?”

Liếc nhìn lại, Lâm Chu không cần đếm đã biết chắc không chỉ có hai mươi người rồi.