CHƯƠNG 20: Ngự giá thân chinh

Tháng mười năm thứ ba Huyền đế chấp chính, ngoại địch xâm lấn, hoàng đế tự mình ra chiến trường trấn an lòng dân.

Tháng mười hai năm thứ ba Huyền đế chấp chính, đẩy lùi được quân xâm lược, khởi hoàn trở về triều.

“Lộc cộc…” Cỗ xe ngựa ráo riết chạy ngày đêm, chở theo bên trong màn che là Huyền đế đang trọng thương. Thái y theo hầu lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, còn người nằm yên nơi đó tưởng chừng như không còn nhịp thở, l*иg ngực quấn thật nhiều lớp băng dày ngăn dòng máu đang toan trào ra.

Cách đây hai ngày, trong lúc quân Đại Nghiệp ăn mừng chiến thắng, hoàng đế mặc giáp bào đứng trên đài cao nâng ly hòa chung niềm vui, Tạ tường quân Tạ Chinh đứng cạnh bên cũng không giấu nổi nét cười trên khuôn mặt ngập gió sương, sau đợt trúng ám chiêu của quân địch hắn xém mất nửa cái mạng, may thay tịnh dưỡng suốt hai tháng mới có thể bước xuống giường phân ưu cùng hoàng thượng. Nhìn cảnh tưởng náo nhiệt trước mắt hắn không vô cùng xúc động, hắn không hầu sai người.

Đêm đó tiệc rượu kéo dài đến tận hửng sáng, ngoại trừ tốp quân canh gác thì đều say bí tỉ. Lâm Dương Chi như muốn chuốc say mình, không ngừng nhận rượu kính từ các tướng lĩnh các thành, đến cả thị hầu theo hắn cũng không khuyên can nổi.

Trông tình cảnh này Vũ Hoài Thanh chỉ biết thở dài, không hiểu sao hôm nay người này lại buông thả như vậy, mọi hôm hắn ghét nhất là rượu chè bê tha như những tên đầu ngõ kia mà.

Vũ Thanh theo chân hắn từ kinh thành đến đây, cứ lay lắt bên cạnh hắn từ bày binh đến xông pha trận mạt, từng kinh tởm đến nôn mửa khi chứng kiến xác hàng ngàn người ngã xuống trước mắt, cũng đã từng thót tim khi mũi đao kia sắp sửa đâm vào sau lưng hắn. Vậy nên sau lần đầu đó y không dám đi nữa, chỉ đành ngăn bản thân ở lại lều cầu cho hắn bình an vô sự quay về.

Lâm Dương Chi quả là tướng tài trời sinh, không bao lâu đã đẩy lui địch, giành lại hai thành cho Đại Nghiệp, binh sĩ vong mạng cũng giảm thiểu hơn nhiều vì hắn chủ yếu dẫn bẫy dụ giặc, tài năng mưu lược ấy khó người mà bì kịp. Đương lúc tướng sĩ đang quây quần vui say thì thỉnh thoảng hắn lại ngẩn ngơ một chỗ, không biết đang suy nghĩ gì, trong ánh mắt là vẻ sâu xa phức tạp mà Vũ Hoài Thanh nghĩ mình có thể đọc ra được một phần. Nhưng y không chắc lắm…

Hắn đang nhớ đến y ư?

Có lắm lúc trong những đêm chinh chiến Vũ Hoài Thanh đã ngồi bên hắn, cùng thẫn thờ với hắn suốt cả một đêm, tuy vậy hôm sau Lâm Dương Chi vẫn rạng rỡ trong bộ chiến bào, hiên ngang xông pha gϊếŧ giặc. Tựa như sự bi thương đêm ấy không phải là hắn vậy.

Vũ Hoài Thanh nhiều lần nhịn không được mà đưa tay hòng ngăn cản chén rượu sắp được đổ đầy lần nữa, thở dài: “Ngươi muốn say chết hay sao?”

Nhưng Dương Chi của y nào có nghe được, chỉ thấy tay hắn khựng lại, thế rồi chén rượu lại cạn đáy mau hơn, như đang cố trốn tránh bàn tay đang vươn ra của y vậy.

Y ngại ngùng rụt tay trở về, dù cho không ai thấy đi chăng nữa vẫn cảm thấy mặt mình nóng rát cả lên.

“Thôi hắn muốn làm gì thì có liên quan gì đến ta đâu.” Y tự nhủ thầm mình như thế. Sau đó Vũ Hoài Thanh rảo bước dạo vòng quanh doanh trướng, đâu đâu cũng có tiếng cười la hò hét, bỗng y cảm thấy hốc mắt mình cứ nghèn nghẹn, nam nhân như thế mới xứng là nam nhân, mới xứng ở bên cạnh Lâm Dương Chi cùng kề vai sát cánh, còn y chỉ là thư sinh ốm yếu tay trói gà còn không chặt, đã vậy còn ngu dốt cứ thích làm theo ý mình, hại mọi chuyện giờ chẳng đâu vào đâu, còn khiến mọi người đều đau khổ.

Chợt Vũ Hoài Thanh ngó thấy hai kẻ đang khiêng một thùng nước lén la lén lút đi vào phía lều chuẩn bị lương thực, linh tính mách bảo y có gì đó không bình thường, y bèn đổi hướng lân la theo sau hai kẻ ấy. Ngó thấy bọn chúng đánh ngất xỉu lính trong trại bếp, kế đó kẻ này ra hiệu cho kẻ còn lại phân chia đổ thùng nước ấy vào trong từng bầu rượu dọn sẵn để bưng lên cho binh lính ngoài kia, nhìn quần áo thì có vẻ như là đồng đảng giặc Cô bại trận hôm nay.

Vũ Hoài Thanh cuống quýt đến run người, y toan nhào đến xô ngã người thì lại chỉ xuyên thẳng qua người bọn họ, cái gì cũng không chạm vào được. Y hoảng loạn gào thét mong ai đó có thể nghe thấy mà chạy đến đây ngăn trở, song giọng y lọt vào tai bất kỳ ai cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi. Hai người kia đã làm việc xong xuôi, bọn họ cởi binh giáp của lính bị đánh ngất ra khoác lên người, rồi người trước người sau lần lượt bưng rượu lên hầu từng lều trại.