Chương 32

Đuôi mắt Cố Phương Yến co lại một chút cực nhẹ, ánh mắt đè xuống, rõ ràng bị câu “Anh trai ruột khác cha khác mẹ” làm cho không còn lời nào để nói.

Tạ Phỉ thấy hắn như vậy nhịn không được phì cười, cậu tựa vào lưng ghế, hơi cúi đầu. Thậm chí cả lưng và vai đều nhẹ rung lên.

“Chọc tôi?” Giọng Cố Phương yến trong trẻo mà lạnh lùng, giống như khối băng va chạm vào đáy ly. Bút chì bấm màu bạc dạo một vòng trong tay hắn sau đó được nắm chắc lại, gõ nhẹ vào đầu Tạ phỉ.

“Bệ hạ, tớ làm sao dám chọc cậu chứ?” Tạ Phỉ đỡ trán ngẩng đầu lên, bởi vì nghẹn cười mà đôi mắt ánh lên lấp lánh.

Hôm nay cậu vẫn không mặc đồng phục như cũ, nhưng cũng không phải mặc lại bộ đồ ngày hôm qua, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng gạo được cắt may không theo quy tắc, đường thêu vàng nhạt kéo từ vạt áo lên đến thắt lưng, vừa vặn phác họa vòng eo nhỏ hẹp, nhìn thật vừa vặn để giữ trong tay.

Bị ánh mắt bâng quơ của Cố Phương Yến nhìn chằm chằm, Tạ Phỉ dựa ra phía sau, lưng tựa vào bàn học, quay đầu đi điều chỉnh lại vẻ mặt. Vừa làm động tác này, đường cong ở cổ hiện ra cực kỳ rõ ràng, phập phồng xuất hiện dưới cổ áo. Khuy đầu Tạ Phỉ không cài, thi thoảng còn có thể nhìn thấy xương quai xanh.

Cố Phương Yến lại thấy hơi khô nóng, còn có chút muộn phiền.

Tạ Phỉ lại cứ hồn nhiên không nhận ra, cầm dây chuyền có xuyên nhẫn lên, xoay xoay trên đầu ngón tay rồi từ từ nói: “Mẹ tớ và ba mẹ anh ấy có quan hệ rất thân thiết, ba mẹ anh ấy cũng như ba mẹ nuôi của tớ. Anh ấy lớn hơn tớ vài tuổi, lại là con trai cho nên tất nhiên là anh em ruột khác cha khác mẹ rồi.”

“Còn nói được rất ‘nói có sách, mách có chứng’.” Ánh mắt Cố Phương Yến di chuyển nhìn xuống cuốn sách đang mở trên bàn học, không mặn không nhạt bảo.

“Tất nhiên, tớ mà.” Tạ Phỉ cười nói, nói xong cậu mới nhận ra một sự thật muộn màng. Cậu tới lớp 11/1 là để lấy lại đồ, đâu cần phải giải thích với Cố Phương Yến nhiều như vậy. Có quan hệ không tốt với người nhà cũng đâu nói lên không thể có người đón đưa tới trường chứ.

Chẳng qua giải thích cũng giải thích rồi, không rút lại được nữa.

Tạ Phỉ đứng dậy, ném đồ trong tay vào túi quần. Bình thường khi ở trường, nội quy trường học không cho phép đeo trang sức. Nếu chẳng may bị bắt được sẽ phải chép nội quy trường học và viết bản kiểm điểm. Cậu định nói tạm biệt rồi về lớp, lại thấy Cố Phương Yến cầm mấy quyển sách còn chưa mở bọc niêm phong từ cửa sổ lại, đưa tới trước mặt Tạ Phỉ, thấp giọng nói:

“Tặng cậu một phần quà sinh nhật nữa.”

“Hả?” Tạ Phỉ thầm nghĩ đã lâu lắm rồi chẳng có ai tặng sách cho cậu, món quà này còn khiến mình nhớ về ngày xưa, ai ngờ lúc tập trung nhìn vào, cậu thấy trên quyển sách có in mấy chữ rất lớn- ”Đề thi vậy lý trung học phổ thông”, không chỉ có một quyển, ước chừng phải tới ba quyển. Thêm cả độ cao còn dài hơn ngón tay giữa của người bình thường.

“Cần lời giải thích!” Tạ Phỉ chấn kinh rồi. Đây là món quà mang phong cách đặc biệt cỡ nào chữ, độc đáo đến mức làm người khó thở.

Cố Phương Yến: “Không phải cậu bảo muốn thi được thành tích cao nhất khối sao? Chuẩn bị tới kỳ thi tháng rồi, rảnh thì làm nhiều đề hơn một chút.”

Có phải cậu còn cảm thấy món quà này tặng tôi là cực kỳ có ý nghĩa>

Tạ Phỉ đẩy sách trở lại, miệng vội nói hai chữ “Không cần”, “Đưa cái này cho tớ cũng thừa như đưa bộ sách “trọn bộ 5-3”*, thi tháng cũng không dùng để thi thpt mà.

*gốc 整套五三: Bộ sách mô phỏng đề thi thpt trong 5 năm. Mình nghĩ chắc ý Tạ Phỉ là học bộ sách này thì quá nhiều và hơi thừa á.

“Theo trình độ của cậu thì học bộ 5-3 cũng không có gì khó. Đề thi giúp tư duy mở mang hơn, lúc làm sẽ không thấy nhàm chán.” Cố Phương Yến nghiêm túc nói.

“…”

Hai người đưa đưa đẩy đẩy mãi, lặp lại như thế đến ba lần, Tạ Phỉ phát hiện hình như mình nói không lại người này, không có cách nào để cự tuyệt nhận quà. Cậu nhận thua, ôm mấy quyển sách nằm xoài ra trên chỗ ngồi của Hạ Lộ, nhìn chằm chằm Cố Phương Yến thâm thúy nói: “Cuối năm lúc bầu chọn mười nhân vật lớn gây cảm động nhất Trung Quốc tớ nhất định sẽ bầu cho cậu một phiếu.”

“Cũng tiện thể tham gia cạnh tranh được luôn.” Cố Phương Yến tỏ vẻ thản nhiên.

“Cậu suy nghĩ cũng chu đáo thật đó.” Tạ Phỉ nhếch mắt, “Tham gia cạnh tranh, giành giải thưởng. Đến lúc đó bất luận là tham gia thi đại học hay đi du học cũng đều được cộng điểm, đúng không?”

Cố Phương Yến: “Không hiểu có thể hỏi tôi.”

Tạ Phỉ tức giận nói: “Ôi cảm ơn cậu nhiều… đây có lẽ là món quà khiến tớ phải suy nghĩ nhiều nhất 18 năm qua đấy!” Tựa hồ cậu bị sức nặng to lớn của kiến thức ép tới nói không nên lời. Tạ Phỉ dựa vào bàn học sau lưng, bả vai dán vào cửa sổ, tựa như một con cá mặn dính chặt đáy nồi, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ đau khổ.

Vị trí của lớp 11/1 kha tốt, phía xa ngoài cửa sổ là đồi núi, nhìn gần phía dưới là vườn hoa nhỏ dưới tòa dạy học. Tầng này không cao, thường thấy chim nhỏ hoặc bướm bay lên. Tạ Phỉ liếc nhìn cánh bướm sặc sỡ đậu trên cửa sổ, đột nhiên nhanh trí.

“Cái này thật chất không phải là chuẩn bị để tặng tớ đúng không? Cậu không muốn giải đề, không muốn nhìn thấy chúng nữa nên tiện tay cho tớ đúng không?”

Vừa nói còn vừa tiện chân đá đá Cố Phương Yến.

“Không phải tiện tay.” Cố Phương Yến dựa lên lưng ghế, nhìn vào mắt Tạ Phỉ, nghiêm túc nói: “Là từ bỏ thứ mình thích.”

Tạ Phỉ: “…”

Không hổ là người đứng đầu khối, cũng thật biết nói chuyện.

Tinh Tinh Tinh

Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, Tạ Phỉ nhảy dựng lên, chạy về phía lớp mình, nhưng vừa mới bước được một bước, bỗng nhớ ra tiết tới là tiết thể dục, không cần hoảng, thế là lại thả chậm bước chân, quay đầu hỏi Cố Phương Yến: “Lớp các cậu cũng đến tiết thể dục, cậu có xuống sân không? Không đi thì tớ đi trước.”

“Sách.” Cố Phương Yến hất hất cằm chỉ.

“Cậu muốn tớ ôm một đống sách nặng trịch đó đi học thể dục hả?” Tạ Phỉ biểu lộ không thể tin được, tiện đà cong mắt cười, đáy mắt đầy giảo hoạt: “Không được, để cho bọn nó nằm ở đây thêm đi, cọ một chút tiên khí của học bá.”

Còn chưa nói hết lời, Tạ Phỉ đã đi được một đoạn. Một chút cũng không muốn để ý bộ đề thi kia.

Cố Phương Yến ném bút vào hộp, đứng dậy khỏi chỗ ngồi chậm rãi đi theo sau.

Hết tiếng chuông vào học, hành lang vốn dĩ đang ầm ĩ lập tức trở nên vắng lặng, chẳng còn tiếng trò chuyện nào, chỉ có âm thanh giáo viên giảng bài vang ra từ các lớp.

Hôm nay là một ngày trời trong, bầu trời xanh thẳm như được tẩy rửa, mây bay như bông, mềm nhẹ như thể lập tức có thể bị thổi tan. Đại khái là vì sắp tới kỳ thi tháng, người lớp Tạ Phỉ xuống sân học thể dục cũng không nhiều, sân bóng rổ và bóng bàn đều mang vẻ quạnh quẽ.

Tạ phỉ đứng ở cửa sân thể dục tìm một vòng, nửa bóng dáng quen thuộc cũng không thấy.

“Sao không thấy Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh?” Cậu quay đầu hỏi Cố Phương Yến đằng sau.

Người phía sau nhàn nhạt bảo: “Hạ Lộ tới phòng vẽ tranh rồi, Đoạn Nhất Minh chắc là đang ở văn phòng giúp thầy cô chỉnh sửa tài liệu.”

Vậy thì chán quá, chỉ có hai người, không tạo được nhóm chơi bóng rổ. Tạ Phỉ cũng không thích bóng bàn và cầu lông. Cậu đứng tại chỗ do dự một lúc, duỗi người nói: “Chắc là tớ về lớp giải đề đây.”

“Không chơi?” Cố Phương Yến hỏi.

“Tớ bảo này em trai Cố, mấy ngày nữa là tới kỳ thi tháng rồi, tại sao cậu còn một lòng một dạ nghĩ đến chuyện chơi vậy?” Tạ Phỉ ra vẻ đứng đắn, đi đến sau lưng Cố Phương Yến, đẩy đẩy bả vai hắn, đùa nghịch tới khi đi tới lối đi phía trước, “Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, về lớp học nào.”

Cố Phương Yến: “…”

Nhưng lên lầu, Tạ Phỉ cũng không đến lớp 11/1 lấy “quà sinh nhật” về, trực tiếp chạy về lớp mình.

Chỗ ngồi của cậu ở hàng thứ 2 kế cửa sổ, bàn sau không có người nên quen tay để đồ của mình lên, phần cơm lần trước Bùi Tinh Nguyên đưa cũng thế. Nhưng dù vậy, Tạ Phỉ cũng không bao giờ để quá nhiều đồ lên bàn. Chỉ là bây giờ, cả cái bàn to đang bị một bó hoa cùng một hộp quà chiếm gần hết.

Mười chín đóa hoa hồng, nở bung rực rỡ còn thơm ngát hương. Hộp quà cũng gói rất đẹp, nằm bên cạnh bó hoa, ở trên còn kẹp một tấm thiệp cực kỳ khéo léo.

Tạ Phỉ cầm tấm thiệp lên, lật lại xem, bên trong chỉ viết đúng một câu: “Chúc mừng sinh nhật.

“Ai mang lại đây thế?” Tạ Phỉ hỏi Khương Thụ đang ngồi tại chỗ múa bút thành văn.

Bạn học Khương đang nôn nóng ráo riết chuẩn bị cho cuộc thi tháng cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Người biết rõ cậu đã có đối tượng yêu thích, mà còn trắng trợn theo đuổi cậu, tớ nghĩ trường chúng ta chỉ có một người.”

“Lâm Húc Quân?” Tạ Phỉ cũng chỉ nghĩ tới một cái tên.

Khương Thụ: “Chính xác.”

Vẻ mặt Tạ Phỉ có chút phức tạp.

Hộp quà rất lớn, vuông vức. Nhìn ở ngoài không nhận ra bên trong là cái gì, nhưng trọng lượng không nhẹ. Căn cứ theo tư duy bình thường của đại đa số Alpha, quà bên trong chắc là rất quý giá.

Không phải Tạ Phỉ chưa từng được người ta theo đuổi, ngược lại, người ngỏ ý với cậu, tặng quà cho cậu, muốn yêu đương với cậu rất nhiều. Nhưng Lâm Húc Quân là người khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn nhất. Rõ ràng cậu đã từ chối ẩn ý đến từ chối trước mặt rất nhiều lần, nhưng người này vẫn,…

Tạ Phỉ buông tiếng thở dài, cảm thấy vị Giáo bá này không bình thường, rất không bình thường.

Bạn học Khương nước đến chân mới nhảy, sát ngày thi mới bắt đầu lo lắng đột nhiên nhớ tới điều gì, dừng bút quay qua: “Này, tiểu Tạ, Alpha lái xe Ferrari đỏ kia, có quan hệ gì với cậu thế?”

Tạ Phỉ biết cậu ta sẽ hỏi như vậy, cũng đã nghe dạy dỗ từ chỗ Cố Phương Yến rồi, trực tiếp ném ra hai chữ: “Anh trai.”

“Thật hả?” Khương Thụ không tin, “Nhưng người đó có đôi mắt màu xanh, mắt cậu màu đen. Rõ ràng người ta là con lai mà, cậu đâu phải đâu.”

“Gen của anh tớ biến dị.” Tạ Phỉ giải thích lưu loát.

Khương Thụ: “Phì”

“Lão Khương cậu tính toán nhiễm sắc thể nhiều quá, ngay cả thường thức cũng vứt luôn à? Không biết còn trường hợp cực kỳ phổ biến, trong đám chị em thân thiết của mẹ người ta, có một người lấy chồng ngoại quốc sao?” Lớp trưởng đúng lúc đi ngang qua, quét mắt nhìn đề sinh học của Khương Thụ, nhịn không được chế nhạo, “Hoặc là hai anh em nhà người ta có một người lấy vợ ngoại quốc?

Khương Thụ trợn trắng mắt: “Tớ nhổ vào, chắc mỗi cậu có thường thức tốt.”

Sau đó giọng điệu Khương Thụ mang theo chút oán giận: “Tớ đã nói người tối hôm qua nhất định là người nhà tiểu Tạ tới đón cậu ấy về đón sinh nhật, mấy tên ngốc lớp khác còn cố tình không chịu tin. Cứ phải lên diễn đàn viết 818 chuyện xưa cơ đấy.”

Tạ Phỉ không thường lướt diễn đàn, chỉ biết tối qua trên đấy có rất nhiều người bàn tán về cậu, nghe đến đây cậu có chút ngạc nhiên: “Chuẩn bị tới kỳ thi tháng rồi, còn thoải mái nhàn hạ được vậy hả? Hashtag là gì? để tớ tìm xem thử.”

“Được rồi, để tớ chia sẻ cho… Ơ, không có!” Khương Thụ mở trình duyệt, chọn lịch sử duyệt web nhấp vào, kết quả trên giao diện hiển thị chữ “Chủ đề này đã bị xóa.”

“Hôm qua tớ cũng thấy, có thể là admin không chịu nổi mấy câu chuyện bổ não quá mức của bọn họ nên đã xóa rồi.”

Lớp trưởng cũng lấy di động ra xem, kêu lên một tiếng “đậu mé”, “Thế mà lại là admin 01 xóa!”

“Xóa là đúng, mấy người kia chắc chắn là chưa phải làm quá nhiều bài tập!” Khương Thụ cười lạnh, tiện đà hiếu kỳ hỏi: “Admin 01 thì sao? Sao tớ không nhìn được là ai xóa?”

Lớp trưởng giải thích: “Tớ có quyền hạn trên diễn đàn, có thể xem người đứng sau. Admin 01 là người sáng lập ra diễn đàn của Nhất Trung chúng ta, mấy năm nay đều không thấy online, cho nên tớ thấy kinh ngạc.

Tạ Phỉ nói một câu “Thật đúng là cảm ơn vị admin 01 này”, cậu cất điện thoại đi, xoay người cầm quà và hoa trên bàn lên, đang định hỏi Khương Thụ xem Lâm Húc Quân học lớp nào thì đã bị cậu ta đoạt trước. “Cậu định làm gì?”

“Lên lầu trả cho Lâm Húc Quân.” ngón tay cầm hoa của Tạ Phỉ chỉ lên lầu.

Khương Thụ cực kỳ bất đắc dĩ: “Anh trai ơi hiện tại đang trong giờ học.”

Tạ Phỉ: “…”

Bầu không khí quá nhẹ nhàng của tiết thể dục làm cậu nhất thời quên mất.

Tạ Phỉ đành buông đồ xuống, về chỗ ngồi, chọn chọn lựa lựa trong đống sách bài tập, cuối cùng chọn ra đề vật lý để làm.

Trước đó cậu mắc bệnh, phải tạm nghỉ một năm, giờ trở lại trường đã gần một tháng, cảm giác giải đề đã khôi phục tương đối. Giống như Cố Phương Yến bảo, đề thi đại học bình thường đối với cậu mà nói thật sự cũng không quá khó khăn. Đề quá mức rập khuôn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy dạng bài như vậy, làm từng bước là giải được, rất nhàm chán.

Tạ Phỉ có chút hối hận lúc nãy không tới lớp 1 cầm bộ sách kia về đây,

Có điều cũng sắp tan học rồi, cậu suy nghĩ một lát, quyết định trước tiên lên lầu trả quà cái đã, sau đó về lớp 1 ôm “đống gạch” kia về.

“Lâm Húc Quân học lớp nào vậy?” Tạ Phỉ cầm bút chọc lưng Khương Thụ, nhỏ giọng hỏi.

Khương Thụ khϊếp sợ quay đầu: “Giáo bá theo đuổi cậu lâu tới vậy, người ta học lớp nào cậu cũng không biết?”

“Cũng có phải tớ theo đuổi cậu ta.” Tạ Phỉ thản nhiên mà nói.

“…” Khương Thụ cười cười, “Thật ra tớ cũng không biết.”

Tạ Phỉ không thể không đứng dậy, hỏi bạn học khác trong lớp. Nhưng cậu không tưởng tượng nổi, đi từ đầu lớp tới cuối lớp, hỏi từ cửa trước đến cửa sau cả một vòng, hỏi đến lúc tan học cũng không hỏi ra được Lâm Húc Quân học lớp nào.

Chắc là phải hỏi mấy người khối 12 rồi. Tạ Phỉ nghĩ, dựa vào ván cửa lớp, móc di động ra mở wechat.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trầm thấp từ sau lưng:

“Lớp 12/8”

“A… ừm, cảm ơn!” Tạ Phỉ xoay người, thấy Cố Phương Yến đứng ngoài cửa lớp, áo trắng đồng phục bị ánh dương nhuộm vàng, nhưng mặt mày lạnh nhạt, nhìn không rõ cảm xúc.

Sau đó, Tạ Phỉ lại nhận ra được một chút gì đó không giống bình thường. Cậu tiến tới trước mặt hắn, hạ giọng bảo: “Anh Cố, cậu chú ý đến Giáo bá thật sự đấy.”

Cố Phương Yến: “…”

Vẻ mặt của hắn tựa hồ càng khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Tạ Phỉ nhanh chân né đi, cười hỏi: “Sao cậu lại qua đây?”

“Đi ngang.” Giọng Cố Phương Yến cứng rắn.

“Cậu học lớp 11/1 có đường nào đi ngang lớp 11/10 hả? Tạ Phỉ ngạc nhiên hỏi, hai lớp chính là một lớp ở đầu hành lang đông, một lớp ở đầu hành lang Tây.

“Đưa “gạch” cho cậu.” Đáy mắt Cố Phương Yến lộ ra chút ít cảm xúc, chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, hắn đưa chồng sách đang gác ở khuỷu tay qua cho cậu, nói thẳng lý do đến, sau đó bảo: “Hỏi lớp của Lâm Húc Quân làm gì?”

Tạ Phỉ chỉ hộp quà vuông vức và bó hoa hồng trên bàn phía sau chỗ ngồi của mình, nói: “Đi trả cho cậu ta.”

Cố Phương Yến giương mắt đảo qua, nhàn nhạt ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Này đúng là lặng lẽ tới, lặng lẽ đi không kịp để người chuẩn bị. Tạ Phỉ chửi thầm, ló đầu ra thám thính, thấy Cố Phương Yến đi về phía đầu hành lang khác, hướng lớp 11/1.

“Anh Cố.”

Tạ Phỉ gọi một tiếng không hề có chủ đích, chờ Cố Phương Yến dừng bước quay đầu lại, cậu mới ý thức mình tự nhiên lại làm ra một chuyện ngớ ngẩn như vậy.

Cậu hơi đơ ra, dáng vẻ ngơ ngác đến ngốc nghếch.

“Làm sao?” Cố Phương Yến hỏi.

“Buổi trưa ăn gì?” Tạ Phỉ bịa đại một chủ đề.

Cố Phương Yến không hề lưỡng lự: “Tùy cậu.”

“Cậu cũng thật biết vứt bỏ vấn đề khó khăn…”

Tạ Phỉ thấp giọng lẩm bẩm, mắt rũ xuống, khóe môi cũng hạ thấp, biểu cảm có chút oán giận.

Hành lang dài người đến người đi, ánh nắng thanh khiết sáng trong, Cố Phương Yến đứng nghiêng phía trước, những bạn học đùa giỡn xung quanh dường như trở thành bối cảnh, hắn nhìn Tạ Phỉ, nhìn một lúc, nhẹ giọng bảo:

“Ăn đồ ăn Vân Nam.”

“Được đó.” Tạ Phỉ gật gật đầu.

Cố Phương Yến lại ừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, vẫn là hướng cũ.

Tạ Phỉ nhìn ba quyển sách trong tay, lại ngẩng đầu trông theo bóng dáng Cố Phương Yến càng lúc càng xa. Cái tên này thật sự không phải đi ngang qua mà là tới đưa sách cho cậu ư?

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Cố: Tôi có kỹ xảo tặng quà đặc thù.

Tiểu Tạ: May mà tôi có hàm dưỡng cao, nếu không sẽ cầm gạch đập chết cậu ta tại chỗ.