Chương 45

Edit: Ngọc Sáng

Beta: An Nhiên

~~~~~~

Trừ phần đầu bị ngón tay của Tạ Phỉ bốc, cả thanh khoai tây chiên đều bị nhúng trong sốt cà chua. Cậu cầm nó lên và đồng thời thu lại những cảm xúc tiêu cực tồi tệ kia đổi chủ đề nói: "Sao lại bàn đến tớ, bàn về cậu đi, cậu nhắc điều này với Đoạn Nhất Minh chưa?"

Vưu Sâm lắc đầu: "Vẫn chưa nói với cậu ấy."

Tạ Phỉ ăn khoai tây chiên xong suy tư một hồi nói: "Chuyện kiểu này cậu suy xét một mình không có kết quả đâu. Dù sao có ở bên nhau hay không cũng là chuyện của hai người."

Người đối diện cậu thở dài một hơi lấy một miếng cánh gà từ trong đĩa ra ăn xong nhả xương, cậu ta nhỏ giọng nói: "Thật ra bây giờ suy nghĩ mấy việc này có hơi sớm."

"Dù gì hai cậu cũng thích nhau, hay là thử trước xem?" Tạ Phỉ đề nghị.

"Lý do tớ rối rắm còn có một nguyên nhân." Vưu Sâm nói: "Tớ đã cuối cấp rồi, phải đặt hết tâm tư và thời gian vào việc học, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến tốc độ giải đề của tớ."

Tạ Phỉ gật gù, cảm thấy rất tán thành: "Cũng đúng đó, không ít người yêu đương là bắt đầu tiến bộ ngược."

Hai người không thảo luận vấn đề nhân sinh nữa mà tiếp tục vùi đầu làm bài tập. Tạ Phỉ học được một cách từ Cố Phương Yến, đề bài dễ quá thì không làm, lược bỏ những bước công thức giống nhau thì tốc độ giải đề tăng lên thấy rõ, trong một ngày đã làm xong tất cả bài tập trừ bài làm văn Ngữ Văn.

Vưu Sâm khổ hơn cậu nhiều, học sinh khối Xã hội, trên đề thi chi chít toàn là chữ. Buổi sáng viết hết một cái ngòi bút, buổi chiều viết hết cái thứ hai rồi ăn cơm tối xong lên trường học tiết tự học, đúng là vứt cánh tay đi mà.

Lúc này mới sáu giờ rưỡi nên sắc trời chưa tối hẳn, người trên phố bộ đông như kiến. Tạ Phỉ đứng ở ngã tư, sau lưng là một loạt cửa hàng thương hiệu xa xỉ trải dài, ngoài cửa toát lên không khí phong cách tao nhã, mà phía xéo đối diện là một phố ăn vặt, xiên nướng đồ chiên miến cay đậu phụ thối cái gì cũng có.

Đủ loại mùi hương hòa lẫn vào nhau cộng thêm gió chiều vờn quanh cuốn lên không trung làm Tạ Phỉ đứng tại chỗ xoắn xuýt một buổi, cậu móc điện thoại ra bấm mở Wechat nhấn vào khung trò chuyện với "Cố dấu chấm." hỏi:

"Anh Cố, cậu tới trường chưa?"

Cố Phương Yến không trả lời ngay, Tạ Phỉ đoán hắn đang ăn cơm.

Bây giờ còn quá sớm mà bài tập lại làm gần xong rồi nên Tạ Phỉ không muốn về phòng trọ ở trường, cậu nhìn qua nhìn lại xung quanh mấy vòng quyết định đến Nhất Điểm Điểm mua trà sữa trước rồi đến trung tâm trò chơi đi dạo.

Cậu đã rất lâu không tới nơi này, trung tâm trò chơi đã trang hoàng lại lần nữa chia thành hai tầng trên dưới, tầng dưới toàn là máy gắp thú.

Đối với đa số người mà nói lễ Quốc Khánh vẫn chưa kết thúc, người trong trung tâm trò chơi đầy ắp, không chỉ có người trẻ tuổi mà còn có gia đình dẫn theo con cái.

Tạ Phỉ chậm rãi đi vào trong, cậu đã lâu không chơi gắp thú nên bây giờ có hơi ngứa nghề.

Lúc này điện thoại trong túi rung lên, Cố Phương Yến nói: "Ăn cơm, vẫn chưa."

"Vậy lúc cậu đến thì báo với tớ một tiếng, tớ qua chỗ cậu lấy mèo." Tạ Phỉ cầm trà sữa, ở đây lại nhiều người không tiện đánh chữ bèn trả lời bằng tin nhắn thoại.

Khu biệt thự hồ Kính Nguyệt.

Trong căn nhà lầu phong cách Trung Quốc đèn đuốc sáng rực với trên bàn ăn bày đầy món ăn tinh xảo, người ngồi trên ghế đều ăn mặc chỉn chu.

Là tiệc gia đình của nhà họ Cố hiếm khi tề tựu.

Ngồi ở chủ tọa là một nam Alpha độ hơn sáu mươi tuổi, ngày thường coi trọng việc rèn luyện với chăm sóc nên tinh thần phấn chấn, thể lực cường tráng. Mắt ông và Cố Phương Yến giống nhau tám phần, đều là dáng mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi cong lên như lưỡi đao. Nhưng ông thích cười, cười một cái là sự lạnh nhạt và hững hờ ấy bị hòa tan hết và lộ ra vài phần hòa nhã dễ gần.

Ông là ông nội của Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến ngồi bên cạnh ông, thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi chất vải cầu kỳ cắt may tinh xảo, tư thế ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, khí chất lạnh lùng hơn cả băng tuyết.

Tuy nói nhà họ Cố luôn chú trọng "ăn không nói, ngủ không nói" nhưng tiệc gia đình hôm nay mọi người đều cực kỳ thả lỏng, trước tiên ông nội Cố nhắc đến chuyện gặp được vào mấy ngày trước, các con ông cười tiếp lời nói qua nói lại rồi cả nhà lại nói đến chuyện khác.

Trên bàn, mấy người cùng vai vế với Cố Phương Yến cũng cười nói vui vẻ nhưng không ai dám tìm Cố Phương Yến tán gẫu. Cố Phương Yến không phải người lớn tuổi nhất trong họ nhưng khí thế đáng sợ, bị hắn nhìn một cái phải mất hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Không chỉ như vậy, hắn còn không thích để ý đến người khác.

Cố Phương Yến cũng không thích lui tới với mấy anh chị em họ này, nét mặt hắn bình tĩnh dùng cơm, qua một lúc, Cố Phương Yến như cảm nhận được gì liếc nhìn điện thoại.

Trên màn hình, hơn mười phút trước Tạ Phỉ đã gửi tin nhắn cho hắn hỏi hắn có ở trường không. Cố Phương Yến trả lời mấy chữ ngắn gọn, lúc sau bên kia gửi qua một tin nhắn thoại.

"Xin lỗi, con đi rửa tay một lát." Cố Phương Yến thấp giọng nói xong đứng dậy đi lên lầu.

Hắn trở về phòng mình đeo tai nghe rồi bấm mở tin nhắn thoại này.

Tiếng nói trong trẻo của Tạ Phỉ truyền vào tai hòa với tiếng ồn ào xung quanh, âm cuối cất lên, tâm trạng cậu có vẻ không tệ.

"Cậu ở đâu?" Cố Phương Yến hỏi.

Trả lời lại là một tin nhắn thoại, tiếng xung quanh vẫn ồn ào hỗn tạp như cũ: "Phố đi bộ."

Từ khu dân cư của họ đến phố đi bộ của khu thương mại chỉ tốn thời gian mười lăm phút, còn là đi bộ. Cố Phương Yến không muốn để Tạ Phỉ chờ quá lâu bèn cụp mắt đánh chữ nói: "Lát nữa tôi tới ngay."

Ảnh đại diện của Tạ Phỉ là một meme con mèo nghiêng đầu mở to mắt, vẻ mặt nó rất kiêu ngạo với ba chữ "Tao thích đấy" phối ở bên dưới nhưng tên Wechat của cậu lại là "Tao không đấy", một người diễn hai vai lại thể hiện hoàn mỹ vai diễn.

Mấy giây sau Tạ Phỉ trả lời hắn, là dòng tin nhắn chữ.

Tao không đấy: Tầm khoảng bao giờ đến?

Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, Cố Phương Yến nhẩm tính thời gian nói khoảng tám giờ.

Tạ Phỉ nói được.

Cố Phương Yến gỡ tai nghe, hắn tắt màn hình điện thoại rồi xuống lầu về chỗ ngồi rồi nói với ông nội Cố đang lấy ly rượu trong tay ba Cố: "Tối nay cháu có việc, phải đi sớm."

"Giờ đã đi à?" Ông nội Cố cau mày: "Về trường?"

"Dạ."

"Chuyện của trường còn quan trọng hơn ông nội à?" Ông cụ hết sức bất mãn.

"Uống với ông nội mấy ly rồi đi." Cố Phương Yến xoay người đi lấy ly rượu rồi lấy rượu từ chỗ ba Cố sang rót đầy cho mình.

Rượu trắng ủ trong hầm mười mấy năm, nồng độ cao, hương rượu nồng nàn nức mũi nhưng chất rượu trong veo, Cố Phương Yến chẳng buồn chớp mắt, sau khi tự phạt ba ly hắn lại kính thêm ba ly.

"Chắc chắn là vội đi gặp người thương. Con nghe Tiểu Lý nói là gần đây nó qua lại rất gần với một cậu bé... Omega xinh đẹp, hình như ở ngay phía trước." Mẹ của Cố Phương Yến khẽ mỉm cười thay Cố Phương Yến giải thích với ông nội Cố sau đó quay đầu hỏi hắn: "Cách cũng khá gần, lúc nào mới dẫn về cho cả nhà gặp thử?"

"Dẫn về rồi, mọi người không ở nhà." Cố Phương Yến đứng dậy: "Con đi trước ạ."

Phố đi bộ.

Tạ Phỉ xuôi theo dòng người đến quầy thu ngân, đổi một trăm tệ xu trò chơi.

Lần trước lúc cậu gắp thú là lần đầu tiên nhưng tay vừa nhanh vừa vững, một hơi gắp mười mấy con tặng hết cho nữ sinh trên lớp vậy nên có được một biệt danh gọi là "Vua máy gắp thú."

Nhiều năm trôi qua cậu phải tiến hành ôn lại nghề trước bèn cầm rổ đến trước một máy gắp thú khá dễ gắp.

Lần đầu tiên, không móc chắc.

Lầu thứ hai, vào giây phút cuối cùng bị đυ.ng một cái nên rơi trở về.

Lần thứ ba... Ôn nghề thành công!

Tạ Phỉ đi hỏi xin nhân viên một cái túi đựng xong đổi qua máy khác nhắm chuẩn một con Koduck tiếp tục cố gắng.

Thành công lần nữa.

Sau đó Vua máy gắp thú tái xuất giang hồ, thứ rơi vào tay cậu lần lượt có Spinarak, Pikachu, Purin cùng với một vài con trông cũng đáng yêu nhưng không biết tên khiến cho người qua đường nhao nhao ghé nhìn.

Tạ Phỉ không thể không hỏi xin nhân viên cái túi thứ hai mới miễn cưỡng đựng hết tất cả chiến lợi phẩm.

Trên tay cậu còn thừa mấy xu cuối cùng, Tạ Phỉ đang suy nghĩ ra tay với máy gắp thu nào thì có một Alpha cầm một bó hoa hồng đi qua, giọng điệu khẩn cầu: "Anh trai, có thể dạy tôi làm sao để gắp không? Tôi muốn gắp một con cho bạn gái."

Tạ Phỉ liếc nhìn thời gian, mới bảy giờ rưỡi, thầm nghĩ dù sẽ vẫn còn rảnh thi chẳng bằng làm chút việc tốt người tốt bèn gật đầu hỏi: "Anh muốn gắp con nào?"

"Spider Man." Alpha nói.

Thế là hai người đứng trước máy gắp thú treo đầy Spider Man. Tạ Phỉ tiến hành hướng dẫn lý thuyết, Alpha cầm hoa nghe xong tiến hành thực hành nhưng vận may của anh chàng không quá tốt mà thất bại liên tục, rất nhanh họ đã xài hết tất cả xu trò chơi.

Alpha muốn đi đổi thêm một ít, Tạ Phỉ thấy anh chàng khá khó khăn thì không đành lòng nên móc trong túi ra con Spinarak cậu gắp được lúc trước nói: "Tôi cho anh con này nhé, anh cứ nói với bạn gái là anh tự gắp được."

"Thế này thì ngượng ngùng làm sao..." Mắt Alpha sáng lên có hơi nóng lòng muốn thử nhưng lại khó xử, anh chàng nghĩ ngợi rồi đưa hoa trong tay cho Tạ Phỉ: "Thế tôi lấy cái này đổi với cậu có được không?"

"Không hay lắm nhỉ? Anh tặng cho bạn gái anh mà." Tạ Phỉ nói.

"Cô ấy thích Spider Man lại ghét bỏ sở thích hoa hòe này, suýt nữa đòi chia tay tôi." Alpha than thở, tiếp đó chợt nảy số nghĩ tới một phương án: "Tôi sẽ nói tôi bán hoa rồi cầm tiền này đi gắp được! Có được không?"

Tạ Phỉ dở khóc dở cười: "Được."

Cậu nhận lấy hoa, Alpha nhận lấy búp bê Spider Man chạy như bay ra khỏi trung tâm trò chơi.

Bó hoa này được bó tinh xảo, hoa hồng vàng nở đúng độ tươi đẹp, Tạ Phỉ tra Baidu ý nghĩa của hoa thì lập tức hiểu ra vì sao bạn gái của Alpha đó lại đòi chia tay.

Tạ Phỉ lại nhìn thời gian, cách tám giờ vẫn còn một lúc bèn cầm mấy xu trò chơi cuối cùng trong tay đi đến trước mấy cái máy đặt thú bông cỡ lớn.

Cậu ôm tư tưởng xài hết mấy xu trò chơi cuối cùng nhét xu vào, sau khi đèn thông báo sáng lên thì tùy tiện ấn mấy cái. Không ngờ còn không định nâng mắt xem kết quả tự dưng đèn chuyển xanh, tiếng thông báo vang lên, cậu thành công gắp được con Doraemon ở giữa.

Tạ Phỉ: "..." Có lúc, vận may của con người tốt lên thật sự cản cũng cản không nổi.

Sau mấy phút, dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, cậu tay trái xách hai túi thú bông nhỏ cầm một bó hoa, vai phải vác con Doraemon to bự đi ra khỏi trung tâm trò chơi.

Thật là một ngày thu hoạch phong phú.

Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn màn trời đã tối hẳn, mặt đầy vẻ phức tạp.

Với bộ dạng này mà trực tiếp đi về chắc chắn là gian nan hiểm trở suốt đoạn đường, Tạ Phỉ quyết định bắt xe. Nhưng một người chỉ có hai tay, cậu không mọc ra cái tay thứ ba để bấm điện thoại chỉ có thể đến điểm bắt xe xếp hàng.

Dòng người chầm chậm di chuyển về trước, đợi lên xe thả đồ xuống, Tạ Phỉ mới phát hiện đã qua tám giờ.

Cơ mà Cố Phương Yến không giục nên Tạ Phỉ không vội, đến khi tài xế xe taxi quẹo một cái còn chưa thấy phố đi bộ đã gặp phải kẹt xe.

Cậu vội vàng báo với Cố Phương Yến nhưng không được trả lời.

Tâm giờ vốn mươi ba phút tối, Tạ Phỉ xách thú bông, cầm hoa, vai vác Doraemon cỡ lớn dùng chân gõ gõ cửa nhà Cố Phương Yến.

Sau khi cửa mở, Tạ Phỉ vứt Doraemon vào dựa lên khung cửa như cá muối kéo dài giọng, bộ dạng mệt rã rời: "Tớ sống sót đến đây rồi."

Cố Phương Yến đứng cách đó một mét bị Doraemon cỡ lớn đè ép nặng nề nhìn Tạ Phỉ, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từ trên xuống dưới cuối cùng dừng ở bó hoa trong tay cậu lạnh lùng hỏi:

"Hoa ai tặng?"

"Một người qua đường, lấy hoa đổi một con thú bông với tớ." Tạ Phỉ nghỉ vài giây rồi thay dép lê đi vào, cậu đặt hoa lên tủ giày trả lời một cách hời hợt sau đó xách hai túi đựng đầy thú bông lên nói: "Số này đều là chiến lợi phẩm của tớ, lấy từ máy gắp thú đấy."

Nhưng trọng điểm của Cố Phương Yến vẫn ở chỗ hoa, ngữ khí hắn u ám: "Hoa là thứ có thể tùy tiện nhận sao?"

Ánh đèn dịu êm trải khắp phòng. Cố Phương Yến mặc áo sơ mi trắng, hai cúc trên cùng đều được mở để lộ xương quai xanh và đường cong trước ngực, con ngươi màu hổ phách của hắn rực sáng nhưng ánh sáng không tới đáy mắt nên trông cực kỳ tĩnh mịch.

Tạ Phỉ cau mày không dấu vết, cậu vứt đống thú bông xuống đi qua vươn tay búng trán Cố Phương Yến: "... Em trai Cố cậu hơi bị kỳ lạ đấy, bệnh cảm chưa khỏi hả?"

Cố Phương Yến quay mặt đi: "Khỏi rồi."

Cách nhau gần nên Tạ Phỉ ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Phương Yến nhưng không khó ngửi, chỉ là hơi nồng. Tạ Phỉ nghĩ cậu đã tìm được nguyên nhân Cố Phương Yến kỳ lạ rồi:

"Cậu uống rượu à?"

"Ừ." Cố Phương Yến cũng cau mày, hắn ngửi thấy mùi hoa hồng trên người Tạ Phỉ cùng với mùi tin tức tố của Alpha khác.

Dấu hiệu tạm thời của hắn đã biến mất rồi, Omega xinh đẹp sạch sẽ trước mắt có thể khơi gợi du͙© vọиɠ nhúng chàm của bất kỳ Alpha nào.

Cồn làm tê liệt thần kinh lại kích hoạt một số thứ khác, Cố Phương Yến sinh ra suy nghĩ khó lòng đè nén nào đó. Nhưng trong phút chốc Tạ Phỉ đã không ở trước mặt,người này đi tìm mèo rồi, cậu quay lưng về phía hắn còn hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"

Cố Phương Yến đuổi theo Tạ Phỉ, người này đi tới đi lui trong nhà Cố Phương Yến, hai cẳng chân trắng nõn thẳng tắp mặc một cái áo rất ôm người voies cái eo nhỏ giống như một tay là có thể nắm trọn.

Hầu kết của hắn di chuyển lên xuống khàn giọng trả lời: "Chỉ mấy ly."

Tạ Phỉ dạo hai vòng trong phòng khách cuối cùng phát hiện Trung Thu trên sô pha, chú mèo mướp nhét mình vào một túi giấy mua sắm rỗng chỉ để lộ lỗ tai.

Nó đang ngủ, Tạ Phỉ đυ.ng vào cái tai đó rồi không quấy rầy nữa mà dứt khoát đứng dậy, cậu chậm rãi nói với Cố Phương Yến: "Rượu trắng hả? Mới khỏi bệnh cảm đã chạy đi uống rượu, cậu hay ghê á. Uống canh giải rượu chưa?"

Cố Phương Yến cụp mắt: "Chưa."

"Muốn uống không? Muốn ăn thì tớ nấu cho cậu?" Tạ Phỉ hỏi.

"Uống." Cố Phương Yến đáp.

Tạ Phỉ quay người đến phòng bếp. Món canh giải rượu mà cậu biết tên là nước chanh mật ong, chanh cắt lát vắt lấy nước rồi ướp thêm một thìa mật ong, pha loãng với nước là có thể dùng.

Nhưng tìm một vòng vẫn không tìm được chanh trong nhà Cố Phương Yến. Ngược lại có một hộp cam, Tạ Phỉ cảm thấy chúng nó đều là thứ giàu vitamin C nên hiệu quả chắc là gần như nhau bèn lấy một quả ra dùng nước rửa sạch.

Cố Phương Yến đi theo sau lưng Tạ Phỉ còn Tạ Phỉ vào phòng bếp. Hắn dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn người này đặt thớt xuống rút dao ra, lúc cắt cam thì gục đầu xuống, sau gáy vẽ ra đường cong đẹp đẽ, làn da trắng mịn trơn bóng phát sáng.

Lòng Cố Phương Yến rất bứt rứt.

Tên nhóc không có lương tâm này, miệng nói thích hắn nhưng không hỏi han gì hắn mà trở về chỉ lo tìm mèo. Không chỉ thế còn tùy tiện nhận hoa của người khác ở bên ngoài, thậm chí mang cả người đầy mùi của người khác về.

Một cảm giác bài xích nặng nề và du͙© vọиɠ chinh phục từ trong lòng dâng lên, hắn muốn tẩy sạch tin tức tố mà Alpha kia lưu lại trên người Tạ Phỉ sau đó làm Tạ Phỉ nhiễm mùi của hắn.

Hắn đã có hành động, gần như cùng lúc đó Tạ Phỉ cảm nhận được ánh mắt của Cố Phương Yến, cậu cầm dao quay đầu hỏi: "Cậu làm gì mà nhìn tớ mãi thế?"

"Muốn làm một việc." Nửa người Cố Phương Yến dựa lại.

"Thế cậu làm đi, nhìn tớ chi?" Tạ Phỉ liếc xéo, thầm nghĩ người uống rượu đúng là kỳ cục.

Tạ Phỉ xoay người tiếp tục cắt lát cam. Cậu không thạo việc này nên vì để thành phẩm không đến mức quá khóc coi mà mỗi một nhát cắt đều phải suy xét một lúc mới cắt xuống được.

Tiếng bước chân sàn sạt đến sau lưng nhưng Tạ Phỉ không quá để tâm, sự chú ý tập trung hết vào thớt, cậu cảm thấy Cố Phương Yến có lẽ là muốn lướt qua cậu đi mở tủ lạnh, qua phút chốc cậu bị một bàn tay nắm lấy cằm xoay đầu qua.

Cố Phương Yến cụp mắt, chăm chú nhìn cậu một lát rồi nói câu: "Cậu đồng ý rồi" sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố dấu chấm: Mặc dù có thể sẽ bị đánh, nhưng tôi...

Ý nghĩa của hoa hồng vàng bao gồm tình bạn trong sáng, xin lỗi, chờ đợi và chia tay.