Chương 3: Tính phúc

Chu Nhược người chẳng ra gì, nhưng vẫn có tia cốt khí là dám ở.

Không có khả năng ăn tối với họ, uống sữa xong, Chu Nhược quẹt điện thoại rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Cô ngủ rất say, khó trách mọi người đều nói ngủ sẽ không đói, cô muốn lấy câu nói này làm chân ngôn của mình.

Thế nhưng giấc mơ có chút lớn, cô mơ thấy lần đầu tiên gặp họ vào năm cấp ba.

Thành phố C đang phát triển nhanh chóng, đặc biệt là ngành bất động sản, nhà cao tầng mọc lên san sát, gia đình cô cũng rời căn nhà gỗ nhỏ chuyển đến chung cư.

Hầu hết họ đều mua nhà mà không trang trí, những nhà bên cạnh nhà Chu Nhược đều bỏ trống, cô luôn tưởng tượng hàng xóm của mình sẽ trông như thế nào, liệu có được làm hàng xóm với một mỹ nam như trong tiểu thuyết hay không.

Với sự mong chờ như vậy, cuối cùng cô đã tìm thấy một người hàng xóm mới vào sáng sớm của kỳ nghỉ hè năm đầu tiên ở trường trung học.

Cô gấp không chịu nổi, trong lúc phấn khích để hỏi về tin tức người hàng xóm mới, cô đã ngã trước cửa nhà họ Bạch.

Mặc dù Tưởng Thu luôn nói Chu Nhược nặng đầu thân nhẹ, đi lại thất thường, luôn luôn vấp ngã, nhưng cú ngã này không phải lỗi của cô, đó là lỗi của Bạch Dạ.

Bạch Dạ từ nhỏ cũng đã là một tên nhóc nghịch ngợm, cô còn chưa kịp vươn đầu ra, Bạch Dạ đã chạy ra từ bên trong rồi đập phải đầu cô!

Người bị đυ.ng trúng, Chu Nhược cảm thấy cả người mình chấn động, tới mức không thể phân biệt nổi phương hướng khi đứng dậy.

Cô nhìn thấy Bạch Dạ từ một biến thành hai.

Cơn đau khiến cô định thần lại, cô tức giận đứng dậy ngay tại chỗ, không chút do dự hất đầu lên đập vào cằm đối phương.

Chiêu này là chiêu sát thương của cô, nó làm tổn thương người khác và chính mình, vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên sử dụng

Khi đó cô không biết người trước mặt lúc này là Bạch Trú, cũng không biết Bạch Dạ có một người anh song sinh, chỉ biết đầu đau muốn chết.

Tại sao cằm người này lại nhọn hoắt như cái dùi! Có phải mới phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?

Đau đớn khiến vài giọt nước mắt sinh lý rơi xuống, Chu Nhược bĩu môi lau đi, quay người về nhà lại đột nhiên nhìn thấy Bạch Dạ, lúc đó cô đã tự hỏi có phải mình đang gặp ảo giác rồi không.

Sau đó, Chu Nhược mới nhận ra rằng khí chất của một "Bạch Dạ" khác rõ ràng cao quý hơn Bạch Dạ mà cô từng thấy.

Khí chất là thứ khó có thể giải thích.

Nhìn Bạch Dạ này đi, tuy rằng cậu có một làn da đẹp, nhưng người lúc nào cũng cười hì hì khiến cho cậu không khác gì bùn đất ven đường.

Còn Bạch Trú thì khác, tuy rằng gương mặt giống nhau, nhưng hắn sáng chói vô cùng, thoạt nhìn là người thông minh, một bộ người sống chớ lại gần.

Người chuyên đọc tiểu thuyết lãng mạn như Chu Nhược đã lập tức rơi vào bể tình.

Hơn nữa còn là tình đơn phương.

Đó cũng là lúc cô biết rằng Bạch Dạ có một người anh em sinh đôi.

Hắn khác với Bạch Dạ và Chu Nhược, trường cấp ba mà hắn theo học là một trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, và điểm thi hàng tháng của hắn bằng tổng điểm của Chu Nhược cộng với Bạch Dạ.

Chu Nhược biết rằng mình là kẻ thô tục từ nhỏ, cô chỉ nhìn vào bề ngoài, mà Bạch Trú có thành tích rất tốt, đối với ai cũng lạnh như băng, chỉ riêng khí chất này đã mê hoặc cô tới thần hồn điên đảo, và cô đã bắt đầu có những giấc mơ về hắn.

Để tiếp xúc nhiều hơn với Bạch Trú, cô cũng bắt đầu thiết lập mối quan hệ tốt với Bạch Dạ.

Bạch Dạ thích chơi bóng, cậu là kiểu nam sinh trong lớp ngày nào cũng chạy theo quả bóng và trở về với mùi mồ hôi, Chu Nhược bình thường thích giả vờ dè dặt nên đương nhiên không muốn ở cùng cậu.

Bây giờ thì khác rồi, biết cậu có một người anh đẹp trai, nên cô có thể chấp nhận bản thân bị ủy khuất một chút.

Chu Nhược tự cho mình là thông minh đã tiếp cận Bạch Dạ bằng đủ mọi cách như những người bạn cùng lớp, thậm chí còn đích thân đi tới nhà cậu để chơi đùa ăn vặt.

Buổi vui chơi này, chơi đến khi nhìn thấy Bạch Trú đi ra với cơ thể vừa mới tắm xong.

Da mặt dày tu dưỡng nhiều năm, cứ như vậy tan rã, Cố Nhược chảy máu mũi ngay tai chỗ.

Trước khi ngất đi, cô thoáng nhìn thấy một bọc căng phồng ở đũng quần hắn, lúc này liền biết tính phúc của mình tới rồi.

Nhất định phải nắm được người đàn ông này tới tay!

——

Giấc mơ chấm dứt, Chu Nhược tỉnh lại, theo bản năng lau mũi, nhẹ nhõm phát hiện mình không có chảy máu mũi.

Uống sữa hơi nhiều, cô có chút buồn tiểu.

Cố Nhược hùng hùng hổ hổ bò dậy, cam chịu số phận và đi vào phòng tắm trong bóng tối.

Sau khi đi vệ sinh, cô nhận ra mình còn đói hơn, liếc nhìn căn phòng yên tĩnh, rón rén đến tủ lạnh, nhìn thấy đồ ăn thừa và nuốt nước bọt.

Bạch Trú là người nấu ăn, cô biết điều đó.

Người thông minh có thể làm một bữa ăn ngon chỉ sau một lần đọc thực đơn.

Chết tiệt, món ăn hắn nấu hôm nay vẫn là món cô thích nhất.

Chu Nhược đếm số lượng xương sườn thừa, chúng khá nhiều, cũng không chê lạnh đã lấy ra ăn chúng.

Cô liếʍ ngón tay, vẫn cảm thấy chưa hài lòng, ăn thêm một vài miếng thức ăn khác.

Ăn uống lén lút khiến cô chột dạ, liếʍ liếʍ ngón tay xong, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu trở về ngủ.

Ngay khi cửa phòng cô đóng lại, cửa phòng Bạch Trú liền mở ra, hắn rót một chén nước, nhìn chằm chằm cửa phòng cô một hồi lâu.