Chương 22

Xương cốt Tương Linh đều đã có chút tê dại, phía dưới giống như vẫn còn đang giữ nguyên hình dạng như khi ngón tay anh tiến vào, hơi hơi co rút.

"Cực kỳ thoải mái." Cô nhỏ giọng trả lời.

Lâm Thanh Khải cười cười: "Nhìn tôi nói."

Mặt Tương Linh bỗng nóng lên.

Lâm Thanh Khải im lặng nhìn cô, trong mâu mắt dâng lên một đợt sóng ngầm.

Quần áo vẫn ngổn ngang, ngực vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra hơn nửa, mơ hồ có thể nìn thấ dấu tay nắn bóp của anh. Bụng dưới anh căng thẳng, dơ tay đυ.ng chạm môi của cô.

"Muốn anh liếʍ sao?"

Anh cầm tay cô kéo khóa quần, Tương Linh không hiểu ý ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm, nhìn đến chiếc qυầи ɭóŧ màu đen bị thứ thô cứng nhô ra, đỉnh đã có dấu vết ẩm ướt.

Trong lòng cô không lí do mà căng thẳng, mới chỉ đầu ngsn tay chạm ở đỉnh mà bên trong gốc đã giajajt giật.

"Lấy ra." Lâm Thanh Khải cầm tay cô án lên mặt.

lòng bàn tay Tương Linh như bị phỏng.

côn th*t thực cứng, bốn phía vẫn là bừng bừng gân xanh, Rõ ràng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng vẫn lại là giống như trực tiếp lọt vào trong mắt.

Thân thể không khỏi không nhớ lại cảm giác bị nó cắm đi vào lần trước, cô để sát vào, dùng đầu lưỡi thăm dò chạm nhẹ.

Mềm mềm trơn bóng, Lâm Thanh Khải nhịn không được thở dài một tiếng.

" Thật sướиɠ..." anh nắm lấy tóc cô: "Há mồm ngậm vào toàn bộ đi."

Lần thứ hai mà thôi, động tác của Tưởng Linh còn có chút không quen. Lâm Thanh Khải rất có kiên nhẫn dạy cho cô, giọng nói mất tiếng, mang theo ức chế không thở nổi.

Tương Linh cho rằng anh còn có thể bắn trong miệng mình, nhưng đến chỗ sau cùng anh lại kéo cô lại.

Lâm Thanh Khải đè cô ở trên giá sách, thân thủ hướng giữa hai chân sờ soạng một cái, cười: "Liếʍ dương vajatj cho tôi, em ẩm ướt cái gì?"

"không có." Tương Linh nói dối: "Đó là vừa rồi..."

Thân thể anh nóng cháy, lưng cô kề sát ngực, Cũng không vạch trần cô, vén váy lên, côn th*t từ phía sau lưng tiến vào giữa hai chân: "Bắn tới chỗ này của em, được không?"

Tương Linh mơ hồ không đáp lại, dương v*t nóng bỏng ở giữa đùi mạnh mẽ rút ra cắm vào rút ra cắm vào.

Mới vừa rồi Lâm Thanh Khải không dám ra sức lộng, lúc này sắp đến lúc xuất tnh thì động tác vừa nhanh vừa mạnh. Tuy bị ngắn cách bởi một tầng qυầи ɭóŧ ướt đẫm nhưng nơi âm vât non mềm ẩm ướt vẫn bị ma sát kịch liệt.

Tương Linh vốn mím môi mà bị anh làm đến nhịn không được phát ra tiếng, Mơ mơ màng màng nhớ tới cái gì đó: "Cửa..."

"Là lừa em thôi." Lâm Thanh Khải bên cạnh thở gấp, hôn lên vành tai cô: "Khóa rối.... hí... Chân lại kẹp chặt một chỗ rồi."