Chương 1 Thề chép được bài tập của cậu

Mùa hè năm nay nóng khác thường.

Trần Ô nằm trên bàn và nghĩ. Trong phòng quạt vẫn chạy hô hô, nhưng mà không có tác dụng gì với lớp học hơn 40 người. Nhiệt độ cơ thể của người với người oi bức bao quanh phòng.

Trần Ô đoán là đến 40 độ.

“Tan học đi mua nước mơ lạnh không?” Tờ giấy của Trần Ô rơi chính xác xuống bàn của người bạn tốt Lý Tư Kỳ. Cả hai ngồi ở bàn thứ ba, cách nhau một Lục Thần An ở giữa.

"Đi chứ, tớ sắp nóng tan chảy rồi!" Lý Tư Kỳ lại ném tờ giấy về.

Nước mơ lạnh ở quán nhỏ bên phải cổng trường có vị chua chua ngọt ngọt, chỉ nghĩ đến thôi đã chảy nước miếng. Trần Ô đã không muốn học nốt tiết tự học cuối cùng của buổi tối, chỉ muốn tan học nhanh còn uống một ly nước mơ lạnh. Trong phòng học thi thoảng có tiếng nói chuyện nho nhỏ, cố tình giữa cô và Lý Tư Kỳ cách một người, không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể tốn sức ném tờ giấy qua lại, còn phải cẩn thận không ném giấy qua chỗ người khác.

Trần Ô uể oải nằm trên mặt bàn nhìn về phía Lý Tư Kỳ, nhìn một lúc ánh mắt dừng lại trên người Lục Thần An đang ngồi giữa hai người. Nóng như vậy mà cũng học vào à? Trần Ô nghĩ.

Lục Thần An học rất giỏi, cậu ấy không phải là người có thiên tài, mà là loại người cần cù bù thông minh. Nhưng chắc là đầu não cũng thông minh, cô đoán. Một hồi, Trần Ô từ đầu tóc nhìn thấy cậu đeo kính đen, thấy được nét cằm rõ ràng lạnh lùng hơn quy hoạch nhân sinh của mình, rồi lại thấy được áo đồng phục sơ mi được mở một cúc áo, và yết hầu.

Yết hầu của tên nhóc này khá xinh đẹp. Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.

Tầm mắt đi xuống nữa là tay đang cầm bút, rất trắng, có mạch máu màu xanh lơ.

Trần Ô lại nghĩ y tá chắc là sẽ thích tay như vậy.

Trần Ô cảm thấy hôm nay mình lại nghĩ linh tinh rối loạn, có nhiều lời không thể nói với chị em tốt, ngồi dậy vỗ cánh tay Lục Thần An hỏi cậu:

“Ê này, cậu có thể đổi chỗ với Lục Tư Kỳ không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

“Không muốn đổi.”

Lục Thần An thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô, dưới ngòi bút là một bài tập toán.

…..Trần Ô bị nghẹn.

“Vậy bài tập toán hôm nay làm xong có thể cho tớ mượn chép chút không?”

Nói ra câu này chỉ là vì người kia từ chối mình, không tìm ra câu gì để nói chữa cháy.

“Tự làm đi.” Lục Thần An vẫn không ngẩng đầu.

“Vậy bài tập tiếng Anh được chứ. Thấy cậu viết xong rồi.”

Câu này Trần Ô có hơi muốn so đo.

“Tự làm đi.” Lần này Lục Trần An ngẩng đầu nhưng vẫn từ chối.

Trần Ô nghẹn đến mắt trợn trắng.

“Đi thôi, chúng ta đi WC.”

Lý Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn không nhịn được lôi kéo Trần Ô ra phòng học.

Gần hai năm cấp ba, Trần Ô và Lục Thần An thậm chí còn không nói với nhau hơn mười câu. Trần Ô nghi ngờ Lục Thần An có phải là không thích nói chuyện, cô cũng chưa thấy cậu ta nói nhiều với ai. Giao lưu chỉ giới hạn với giáo viên và mấy cán bộ lớp, và bọn con trai.

Lục Thần An chơi bóng, có một lần đi ngang qua sân thể dục thấy mấy người chơi bóng có Lục Thần An cô đã khϊếp sợ. Cô thậm chí tự hỏi trong lòng một chút là, vận động loại như bóng rổ có cần phải giao lưu hay không.

Ở trong trí nhớ hữu hạn của cô, cảm giác tồn tại của Lục Thần An rất là thấp. Chỉ có mỗi lần thông báo thứ tự kì kiểm tra cô mới nhớ được, trong lớp mình còn có người xếp thứ nhất. Thời gian còn lại, Lục Thần An ngoài im lặng nghe giảng thì làm bài tập. Nhưng cậu ta nói ít, Trần Ô cũng chưa từng chép bài tập của cậu ta, một là không nghĩ ra tìm cậu ta mượn, hai là không dám nói ra.

Nhưng tiết tự học buổi tối ngày hôm nay chắc là nóng hỏng rồi, đầu óc không thanh tĩnh mới hỏi cậu ta mượn bài tập, còn bị phũ lại. Lúc Trần Ô ăn quả mơ còn đang nghĩ đến chuyện này.

“Không xong, tớ chắc chắn phải chép được bài tập của cậu ta!”

“Vì sao? Không mượn được của ai à?” Lý Tư Kỳ hỏi.

“Không phải, nhưng mà người tớ bướng. Tớ muốn nhìn, bài tập của người giỏi nhất, cuối cùng là viết như nào.”

“Chị đại, không cần phải như vậy chứ, một cái bài tập mà thôi cậu muốn xác xuất chính xác làm gì.”

Lý Tư Kỳ hết chỗ nói, ngang bướng có phải là phẩm chất tốt đâu mà cô làm như đúng rồi.