Chương 3 Hay là tiểu gia thơm cậu một cái?

Trần Ô dần dần thành thạo tư thế chính xác khi mượn bài tập về nhà. Nếu nghiêm túc mở miệng mượn, câu trả lời của Lục Thần An nhất định là không cho.

Sau ngày hôm đó, Trần Ô hiểu là không thể nói lễ phép, và không thể cho cậu ta thời gian để phản ứng, trực tiếp ra tay. Vì vậy, thói quen hàng ngày của cô ấy là nằm trên bàn và xem Lục Thần An làm bài tập, khi cậu ấy làm xong, Trân Ô vừa nói cảm ơn vì đã cho tớ mượn bài tập, đồng thời cầm bài tập trong tay cậu. Lúc này, Lục Thần An lựa chọn im lặng, quân tử không động thủ với con gái.

Thời gian lâu rồi, Lục Thần An dứt khoát mặc kệ, Trần Ô có thể lớn tiếng trực tiếp đi đến bàn cậu tìm bài tập về nhà, Lục Thần An không động, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên. Ha ha, cậu ta đã quen rồi, Trần Ô nghĩ vậy.

“Khi nào bọn mình đổi người mượn bài tập về nhà? Lục Thần An làm bài thật sự là viết nhiều bước quá, hay là cậu mượn Lâm Kỳ, cậu ta chỉ làm vài bước.” Sau khi tan học, Lý Tư Kỳ hỏi Trần Ô.

“Được thôi, ngày mai không mượn cậu ta, vốn dĩ lúc đầu chỉ là cạnh tranh.” Trần Ô nghĩ thôi khỏi cần so đo.

Ngày hôm sau, Trần Ô không đi tìm bài tập trên bàn của Lục Thần An, Lục Thần An yên lặng tự học cả tối, cũng không thấy Trần Ô đến quấy rối, khi tan học, cậu quay đầu nhìn Trần Ô, thấy người kia đang ngồi trên chỗ ngồi ăn nhanh chén mì lạnh, không có ý đến lấy bài tập.

Vào ngày thứ ba, Lục Thần An nhìn thấy Trần Ô nghiêng người và nói chuyện với bàn trước.

Vào ngày thứ tư, Lục Thần An nhìn thấy Trần Ô quay đầu lại và lấy một cuốn sách bài tập từ bàn phía sau.

Vào ngày thứ năm, Lục Thần An nhìn thấy Trần Ô đang ăn lẩu cay dưới gầm bàn, nóng đổ mồ hôi đầy mặt cũng không chịu ra.

Ngày thứ sáu cuối cùng cũng yên tĩnh, chính là Trần Ô đang xem truyện tranh.

Kỳ thi hàng tháng đã kết thúc, khi có kết quả, thứ tự của Trần Ô tăng lên vài bậc, mặc dù cô ấy vẫn còn lơ lửng ở giữa, nhưng điều đó không ngăn được cô ấy vui mừng.

“Thời gian này cảm ơn cậu đã cho tớ mượn bài tập, chép làm điểm toán của tớ cao hơn 10 điểm!”

Trần Ô cầm phiếu điểm thò người qua nói chuyện với Lục Thần An.

Lục Thần An không hiểu, sao có người vì chép bài tập mà nhớ công thức, lúc thi làm lên thế mà nhiều hơn mấy điểm, đầu óc như thế sao mà không chịu học. Cậu rất muốn hỏi một chút, nhưng mở miệng ra lại thành:

“Vậy cậu định cảm ơn tớ như nào?”

Trần Ô không ngờ người này lại không khách sáo như thế, đột nhiên có ý xấu trêu chọc cậu ta, giả vờ nói chuyện với Lý Tư Kỳ, ghé sát vào Lục Thần An và nói,

“Vậy tiểu gia khen thưởng cậu một cái thơm môi được chứ?”

Sau đó mắt thường có thể thấy được, bên tai đỏ ửng lan ra cổ, cả người cứng đờ.

Trần Ô trò đùa dai xong rồi cười ha ha đi ra. Thật hả giận, cô nghĩ. Lục Thần An vẫn đơ người ở đó, mùi thơm cơ thể của cô gái dường như vẫn còn quanh quẩn bên cậu, cậu nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa của Trần Ô vì cười mà đung đưa qua lại, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, xảo quyệt, giống như một con thỏ nhỏ ăn cắp củ cà rốt, lúc này cậu mới phát hiện ra mình hình như đã bị troll.

Trần Ô thấy rằng việc trêu chọc Lục Thần An thú vị hơn nhiều so với việc hỏi cậu ta mượn bài tập về nhà. Cách thiếu niên muốn phản kháng nhưng không thể nói, và đôi tai đỏ bừng vì tức giận hoặc xấu hổ thực sự rất dễ thương. Khi cô ấy nói với Lý Tư Kỳ về phát hiện này, Lý Tư Kỳ cảm thấy rằng người bạn tốt của mình hơi tục tĩu và biếи ŧɦái. Cô e rằng người này vì học cấp ba rơi vào ma chướng.

Việc học ở trường trung học vốn đã nặng nề và nhàm chán, nhưng cuộc sống tự học buổi tối của Trần Ô lại rất sung túc. Cuối cùng cô ấy phát hiện ra rằng miễn là Lục Thần An không có cơ hội lên tiếng và bác bỏ, thì mọi việc luôn có thể được thực hiện. Lục Thần An không thực sự so đo với cô, hơn nữa là kệ cô.

Trong giờ tự học vào những đêm hè nóng nực, Trần Ô vẫn bận rộn, không có việc gì nhân dịp người ta không chú ý vuốt đầu Lục Thần An, rồi luôn nói chuyện với Lý Tư Kỳ cách người cậu, lúc lấy bài tập cố tý chạm vào ngón tay cậu. Hầu như, Lục Thần An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Ô, mặc dù cậu không nói, nhưng tai cậu luôn đỏ bừng. Thật thú vị, Trần Ô nghĩ, người này có bị bắt nạt tàn nhẫn chắc cũng không nói lời nào.

Cậu bé ngây thơ Lục Thần An hahahahahaha