Chương 6 Bị bệnh

Ngày hôm sau, Trần Ô không đi học. Nhìn vào chỗ trống của cô, Lục Thần An nghĩ, tại sao người này lại tự mình chạy trốn? Đây là không dám đối mặt với cậu? Cuối cùng thì là ai không dám đối mặt với ai?

Sự tiếp xúc da thịt đêm qua làm cậu có một giấc mơ lộn xộn, trong giấc mơ, Trần Ô hỏi cậu có phải là thích cô rồi cọ cái bụng nhỏ vào người cậu. Cọ đến mức trong đầu cậu suýt chút nữa niệm chú đại bi.

Cậu đỡ lấy eo cô, muốn đẩy cô ra nhưng lại không thể dùng sức, hai tay ôm lấy eo cô gái, mảnh khảnh đến mức dường như hai tay cậu có thể l*иg vào nhau.

Trong mộng, Lục Thần An trầm thấp thở hổn hển, mặc kệ Trần Ô cọ sát vào người cậu, để phần thân dưới căng cứng sắp nổ tung của cậu có thể được giải tỏa một chút. Dù sao cũng là mộng mà thôi, thỏa mãn một hồi đi, dù sao cũng phải giặt qυầи ɭóŧ. Lục Thần An bắt đầu tự mình sa ngã, cậu cảm thấy rằng mình sớm muộn sẽ rơi vào tay Trần Ô. Sau khi đọc những cuốn sách hiền triết trong vài năm, cuối cùng cũng không thể làm thánh nhân vô dục vô cầu.

Trước tiết tự học buổi tối, Lý Tư Kỳ đưa một chồng bài tập về nhà cho Lục Thần An và nói: “Cô giáo nhờ bạn giúp giao bài tập cho Trần Ô, hôm nay cậu ấy xin nghỉ phép, hình như bị ốm, bố mẹ cô ấy đi công tác không về kịp.”

“Bị bệnh? Bảo mình?” Lục Thần An khẽ cau mày.

“Khụ, thật ra là bảo tớ, nhưng mà tối nay tớ có việc, tớ hẹn Lâm Kỳ đi ăn cơm.”

Lý Tư Kỳ đối mặt với người thiếu niên mặt không biểu tình, nói dối bắt đầu thấy căng thẳng, nhưng cô đánh cuộc tính của Lục An Thần sẽ không đi hỏi có thật không.

“Địa chỉ viết ở đây rồi.” Lý Tư Kỳ đưa một mảnh giấy. “Hai bạn ở gần nhau, tiện đường giúp đỡ, là trách nhiệm của bạn cùng lớp a.”

“…..Được.” Lục Thần An cụp mắt xuống và cất bài tập được giao. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ấy lấy điện thoại di động ra và gửi cho Trần Ô một tin nhắn WeChat:

“Trần Ô, giáo viên bảo tớ tan học đưa ghi chép và bài tập cho cậu, cậu có tiện không?”

Thật lâu mà chưa có trả lời. Tin nhắn mới nhất là ngày hôm đó thêm Wechat, Trần Ô khen cậu đẹp.

Sao có thể miêu tả đàn ông con trai là đẹp chứ.

Lý Tư Kỳ nhìn khuôn mặt trầm tư của Lục Thần An, đôi mắt của cậu sau cặp kính không thể nhìn rõ, cô ấy cúi đầu và gửi cho Trần Ô một tin nhắn WeChat:

“Chị em tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”

Đẹp trai thì khá đẹp trai, nhàm chán thì thực sự nhàm chán, Lý Tư Kỳ không hiểu sở thích của bạn mình, chỉ nghĩ rằng một học sinh giỏi như vậy chắc sẽ rơi vào móng vuốt sói của chị em tốt của mình.

Trần Ô không trả lời tin nhắn, Lục Thần An gõ cửa Trần Ô lần thứ ba, nhưng không có phản hồi. Trong một lúc, Lục Thần An tự hỏi liệu mình có tìm nhầm nhà hay không, cho đến khi cậu gõ mạnh vượt ra ngoài phạm vi lịch sự giống như đòi nợ, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Trần Ô đầu óc như cơm nhão mở cửa, thấy Lục Thần An đang đứng ngoài cửa, đưa vào một đống tập vở.

Lục Thần An nhìn người mở cửa, mặc đồng phục Tương Bắc như áo ngủ, chắc là không nghĩ là có người đến, hai chân dài như tuyết trắng như tuyết đứng trước mặt cậu, áo sơ mi rộng, cô gái không mặc nội y, trước ngực có hai điểm nhô ra, bên sườn chỉ cần giơ tay là có thể nhìn không sót gì.

Lục Thần An không dám nhìn lên.

“Chủ nhiệm bảo tớ đến mang bài tập cho cậu.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu.

“Tớ gửi tin nhắn Wechat mà cậu không trả lời.”

Sao nghe có chút ấm ức.

Trần Ô sững sờ cầm lấy đồ vật, đầu cô như bị ai đó đóng đinh một vòng, cộng thêm người đó đang không ngừng đóng đinh vô sọ não cô, đau đến mức cô muốn mắng mẹ, sau khi sốt một ngày, cô cảm thấy đầu óc sắp bị đốt khô, không còn giữ được phép tắc hiếu khách cơ bản nữa. Trần Ô xoay người muốn trở về, bỗng nhiên giống như nghĩ ra cái gì, quay người đối Lục Thần An nói:

"Cậu vào đi, giúp tớ chút."

Lục Thần An thấy Trần Ô bị bệnh đến ngu người, tự nhiên đi vào cửa, chọn đôi dép lê hình như là của bố cô thay vào, buông ba lô đi theo cô gái vào trong phòng.

“Có thể mở giúp tôi không, tôi thật sự không có sức.” Trần Ô mệt mỏi chỉ mấy chai nước khoáng trên bàn, giọng nghẹn ngào nói cới Lục Thần An.

Lục Thần An nhìn những chai nước trên bàn, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn và thon thả, vặn một cái chai và đưa cho Trần Ô.

Trần Ô như nắng hạn gặp mưa rào, cảm ơn, lấy nước uống một nửa bình nhỏ, bẻ một viên thuốc bỏ vào miệng, uống xong rồi ngã lưng xuống giường rồi ngủ thϊếp đi.

Lục Thần An đứng tại chỗ và do dự một lúc, cảm thấy rằng vào thời điểm này mạng người quan trọng. Cậu nhìn quanh và thấy một nhiệt kế trên bàn cạnh giường ngủ, thế mà là nhiệt kế thủy ngân. Cậu đi tới ngồi xổm xuống, rút

nhiệt kế ra, lắc lắc, nắm lấy cằm Trần Vi, cho vào miệng.

Lục Thần An không dám rút tay ra, cậu sợ nếu Trần Ô vô tình cắn phải thủy ngân, cậu sẽ từ một người cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp biến thành gϊếŧ người cướp của, vì vậy cậu chỉ có thể tiếp tục đưa tay đỡ cằm cô. Khuôn mặt của Trần Ô đỏ bừng, khẽ cau mày, chắc là không thoải mái. Bên cạnh giường có một cái cốc nước rỗng, phía trên bàn đặt mấy chai nước, chắc là uống hết nước sau sốt không có sức mở nắp nên không uống nữa.

Từ khi nào cô ấy không uống nước? Có phải là mình đến mới uống thuốc hạ sốt? Trong lòng Lục Thần An tựa hồ đột nhiên dâng lên một cỗ không rõ lửa giận, cũng không biết mình tức giận cái gì.

Đã đến giờ, Lục Thần An lấy nhiệt kế ra, 39 độ. Khi Trần Ô tỉnh dậy, chắc cô ấy sẽ tự khen mình thật trâu bò.

Lục Thần An đưa tay ra, ngón tay lạnh lẽo đặt lên cái trán nóng bỏng của cô, Trần Ô thoải mái khịt mũi. Nghĩ một lúc lại tiện tay, kéo chăn trùm kín mít.

Cậu đứng dậy cầm thuốc lên xem, còn đỡ, không uống nhầm thuốc. Cậu đi qua phòng khách đến nhà bếp, phát hiện đến cái ấm đun nước cũng không thấy, chỉ thấy từng rương nước khoáng chất đống ở trong góc.

Lục Thần An có chút không nói nên lời, người này sao có thể lừa mình như vậy? Chính mình muốn cho người ta uống một ngụm nước ấm cũng không thể ra tay.

Cậu bước vào phòng tắm với vẻ mặt hoàn toàn thất bại, nhìn thoáng qua rồi lấy ra một chiếc khăn mặt của cô gái, nhúng vào nước lạnh, gấp thành hình rồi quay trở lại phòng đắp lên trán cho Trần Ô để hạ nhiệt.

Chiếc khăn mặt lạnh lẽo khiến Trần Ô cảm thấy dễ chịu hơn, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều. Lục Thần An nhìn một lúc, sau đó đứng dậy và đi đến phòng khách để nhặt ba lô lên phải về, kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã hơn 9 giờ tối.

Lục Thần An đứng trước cửa bắt đầu đắn đo, cậu sợ cậu mà đi mất người này nửa đêm bị sốt có chuyện gì cũng không ai biết, dù sao thì người này không mở được nắp chai nên không uống thuốc cũng không uống nước luôn. Từ nhỏ môn đạo đức đã dạy cậu, một người con trai ngủ trong nhà con gái không được tốt lắm.

Quên đi, tính mạng con người quan trọng hơn. Lục Thần An nhìn hộp thoại WeChat của bà nội, đêm nay chơi mạt chược sẽ không về. Cậu tự thuyết phục mình sợ Trần Vi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cậu ở trong phòng khách, cô có chuyện gì có thể phát hiện ngay.

Lục Thần An không thể ở nhà người khác làm gì, mà thời gian cũng muộn rồi, đơn giản là nằm trên sô pha, nhìn điện thoại, mơ màng đã ngủ.