Chương 8 Kỳ nghỉ hè du lịch biển

Thi cuối kì đến rồi qua oanh oanh liệt liệt, Lục Thần An vẫn đứng đầu lớp và nằm trong top 20 của khóa. Hình như cậu không hài lòng với thành tích của mình, học kỳ sau lên mười hai, chắc là có thể cố gắng thêm chút nữa.

Thứ hạng của Trần Ô đã tăng 7 bậc và cả khóa đã tiến bộ hơn 100 bậc. Điểm của cô ấy có thể thì vào mấy trường tuyến đầu, nhưng vào 211 còn kém chút. Nhìn vào thứ hạng của Trần Ô, Lục Thần An nghĩ có lúc phải hỏi người này, đầu ốc thông minh lúc này không dùng thì khi nào dùng, chẳng lẽ chờ vào đại học học tích phân vi phân mới dùng à?

Trần Ô không biết rằng cậu ấy đã suy nghĩ nhiều như thế, đang kéo Lý Tư Kỳ kế hoạch xem nghỉ hè đi đâu chơi. Đùa thôi, kỳ nghỉ hè cuối cùng, không chơi tận hứng thì cũng không có cơ hội nữa. Cô cũng biết tầm quan trọng của năm thứ ba trung học, nhưng hãy tận hưởng nó đúng lúc, qua tháng này rồi tính tiếp.

Lâm Kỳ nghiêng người qua mời họ đi tắm biển, nhỏ giọng hỏi:

“Hai cậu có đi không? Vương Dĩ Thành muốn tán tỉnh Hạ Vi, hẹn đi một mình thì lại ngại, tớ tính rồi chúng ta kết nhóm, hai cậu coi như là tiếp khách, Vương Dĩ Thành nói, cậu ta bao hết ăn uống.”

Hạ Vi đứng thứ ba trong lớp, điểm của cô ấy thường nằm trong top 5. Cô ấy trông có vẻ ngoan ngoãn và ít nói. Trần Ô luôn nói rằng cô ấy là trời sinh nữ chính, nhưng Lý Tư Kỳ không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Vương Dĩ thành hay chơi bóng với Lâm Kỳ, là một chàng trai ánh mặt trời hơi lảm nhảm. Trần Ô mới nghĩ thôi đã muốn cười.

“Vương Dĩ Thành, Hạ Vi sẽ thấy cậu ta ồn chết mất.”

Lý Tư Kỳ cũng nói:

“Đúng thế, một ngày Vương Dĩ Thành nói bằng Hạ Vi nói một tuần.”

“Xin hai người bà cô của tôi, Hạ Vi và Lý Tư Kỳ quan hệ tốt chắc là có thể, tớ còn muốn thịt tên nhóc đó một bữa a.”

Lâm Kỳ thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.

“Đi cũng được, nhưng mà chỉ có cơm tháng mà muốn mua chuộc hai đứa bọ tớ? Để Hạ Vi cả đời sinh hoạt bị bắt nghe lảm nhảm à? Này có phải dễ dàng quá cho cậu ta chứ!”

Trần Ô đá Lâm Kỳ một chân.

“Gọi Lục Thần An đi cùng đi.” Lâm Kỳ nói. “Cơ bụng kia của Lục Thần An, tớ nói với cậu, cái khu tam giác a, ai u, hai cậu chưa nhìn thấy nhỉ.”

“Thế nào cậu thấy rồi à?”

Lục Thần An vẫn đang ngồi trên chỗ ngồi xem bài tập mà mình làm sai.

“Tớ đảm bảo nhập cỗ không lỗ.”

“Được thôi.”

Trần Ô gật đầu. Sự cám dỗ này là quá lớn. Sắc trên đầu một cây đao, đi con mẹ thính lực của Hạ Vi.

Kỳ nghỉ hè dài, làm sao có thể gọi là mùa hè nếu không có biển. Không biết Vương Dĩ Thành và Lâm Kỳ đã khuyên Hạ Vi và Lục Thần An như thế nào. Cứ như thế 6 người đã đặt tuần sau đi nghỉ hai ngày một đêm ở bờ biển.

Dù sao Vương Dĩ Thành lo liệu mọi chuyện ăn uống, gia đình dư dả, đồ điện tử xài hàng hiệu không, Trần Ô và Lý Tư Kỳ vui vẻ ăn uống. Lâm Kỳ vui sướиɠ như một con chó lớn, đi theo Vương Dĩ Thành nói cho cậu ta biết cậu muốn ăn bao nhiêu hải sản. Vương Dĩ Thành cãi lại với cậu ta, ăn không chết cậu ta ông đây không phải là người có tiền, hai người như là những đứa nhỏ lớp mẫu giáo. Lục Thần An không có động tĩnh gì, nhưng mà cũng gia nhập nhóm nhỏ sáu người.

Một ngày trước chuyến đi, sáu người hẹn nhau mua đồ bơi, các cô gái ríu rít vào phòng sau thử đồ, còn các chàng trai thì ở ngoài. Trần Ô chọn kiểu áo ba điểm thiếu vải, thắt nơ ở ngực và hai bên eo. Cô ấy có dáng người gầy nhưng có thịt, quanh năm hoạt động nên có cái gì cần có, cái gì cũng phình ra. Lý Tư Kỳ chọn một bộ áo tắm một mảnh bình thường, cô ấy nói Trần Ô cậu không hiểu, đây gọi là cấm dục. Cả hai cùng nhau giúp Hạ Vi chọn kiểu áo ba lỗ dễ thương, có diềm xếp nếp khắp người, vải nhiều nhìn dễ thương. Theo lời của Trần Ô, đôi chân của Hạ Vi hợp với lá sen. Hạ Vi không phản bác, cô rất thích chiếc tai thỏ trên áo tắm.

Các cậu bé đang chọn quần bơi bên ngoài, Lâm Kỳ và Vương Dĩ Thành vẫn đang cãi nhau, Lục Thần An không để ý đến họ đưa tay chọn một chiếc quần bơi màu đen, Lâm Kỳ cắt ngang:

“Không được, tớ nói với cậu, màu đen nhìn nhỏ, đến mặc cái quần trắng anh chọn cho nè.”

Nói xong cầm một cái quần màu trắng.

Vương Dĩ Thành ở bên cạnh: “Cậu lo cho mình đi, người ta đâu có nhỏ, lớn mà.”

Lâm Kỳ giơ chân đá Vương Dĩ Thành, khi các cô gái bước ra, Trần Ô đi trước và hỏi:

“Cái gì lớn?”

“Không có gì, trẻ con không cần nghe”

Lâm Kỳ lấy chiếc quần bơi màu trắng và móc cổ Vương Dĩ Thành và Lục Thần An đi tính tiền.

Lục Thần An không nghe cậu ta nói, và vẫn mua màu đen. Vương Dĩ Thành dùng cánh tay bắt lấy cậu:

“Anh em tự tin vô, đừng nghe Lâm Kỳ nói bậy, tớ không giống cậu ta đâu.”

Lâm Kỳ đá vào trên đùi cậu ta: “Cậu nói nhiều quá.”

7h30 sáng, mọi người hẹn nhau ở nhà ga để đón xe buýt, Lục Thần An mặc áo trắng ngắn tay quần đen dài, đứng dưới ánh mặt trời, giống như phát sáng.

Trần Ô sửng sốt một chút, thật sự là màu da phát sáng? Đó là không khí tuổi trẻ hoang vắng của cậu ấy đi.

Sau khi lên xe, Trần Ô đi bước đầu tiên và ngồi cạnh Lý Tư Kỳ, Lâm Kỳ lôi Lục Thần An ngồi sau họ. Còn lại Hạ Vi và Vương Dĩ Thành hai mắt nhìn nhau.

Vương Dĩ Thành nói: “Cậu say xe không? Hay là chúng ta ngồi trước đi.”

Hạ Vi nhẹ nhàng nói một tiếng ừ, hai người đi đến đầu xe. Trần Ô đang ngủ trên vai Lý Tư Kỳ, bí mật cong khóe miệng. Cô đoán Hạ Vi cũng thích Vương Dĩ Thành, nếu không với tính tình của cô, có lẽ cô sẽ không dám ra ngoài chơi đâu. Cô luôn cảm thấy rằng Hạ Vi có một chút sợ hãi xã hội.

Sau đó cô vươn đầu nhìn về phía trước, Vương Nghị Thành thì thầm với Hạ Vi phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua, Hạ Vi nghiêm túc lắng nghe, cô thu người lại, đổi tư thế dựa bên cửa sổ tiếp tục ngủ. Lý Tư Kỳ cười run khi xem phim truyền hình Hàn Quốc, nhưng cô ấy đã kìm lại giọng nói của mình vì chủ nghĩa nhân đạo.

Lục Thần An ngồi ở phía sau, nhìn bóng dáng cô gái đang ngủ phản chiếu trên cửa sổ, mái tóc bị điều hòa lay động, không khỏi nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của cô ngày hôm đó. Có vẻ như ngoài sinh bệnh chưa bao giờ thấy cô ấy như thế này. Trần Ô là người thậm chí không đỏ mặt khi lại gần.

Gần 11 giờ, mọi người mới đến homestay ven biển ở thành phố bên cạnh. Vương Dĩ Thành thuê cả một căn nhà trọ ở tầng hai cho mọi người, sáu người mỗi người một phòng, ai nấy đều sững sờ. Lâm Kỳ định nhận Vương Nghị Thành là cha mình ngay lập tức, Vương Nghị Thành:

“Cậu gọi trước một câu nghe nào.”

Lâm Kỳ: “Ba ba.”

Nói xong quay đầu nhìn những người khác. Mấy người Trần Ô từ chối cơ hội này.

Lục Thần An thích yên tĩnh nên chọn phòng ở cuối lầu hai, Trần Ô và Lý Tư Kỳ ở bên cạnh. Hạ Vi thích sân đình, Vương Dĩ Thành đi theo cô ở lầu một, Lâm Kỳ vẫn như cũ đi theo ba cậu.

Vương Dĩ Thành chào mọi người về phòng dọn dẹp, xuống nhà ăn tối, cậu đã đặt hải sản địa phương rồi.

Trên bàn ăn, Vương Dĩ Thành đang bóc tôm cho Hạ Vi, Lâm Kỳ sửng sốt một hồi, mở miệng muốn xin nhưng Vương Dĩ Thành không cho, hai người lại cãi nhau, Hạ Vi khẽ cười.

Trần Ô nhìn Lục Thần An, cậu không ăn nhiều, trước mặt cũng không có rác, có lẽ vì cậu ta không thích hải sản lắm. Trần Ô và Lý Tư Kỳ ăn cua rất vui vẻ, cả hai ngả người xuống ghế nghỉ ngơi. Chuẩn bị về phòng và bật điều hòa đánh một giấc thật ngon.