Chương 4: Tới rồi, âm mưu ngược đãi thân thể tới rồi!

"Được rồi Nhu Nhi, chuyện này nàng không cần nói với cô ta nữa, nếu cô ta dám trách nàng, chỉ cần nói cho ta biết, có ta ở đây sẽ không có ai dám bắt nạt nàng." Miệng thì nói với Lâm Nhu Nhi, nhưng ánh mắt hắn ta lại dán chặt vào Tống Diệu Chi, rõ ràng là muốn cảnh cáo.

Tống Diệu Chi rất hài lòng với điều này.

Tiêu Tử Khiêm càng thích Lâm Nhu Nhi thì cô sẽ càng an toàn hơn.

Tiêu Tử Khiêm đợi đã lâu, Tống Diệu Chi cũng không hề để tâm, khuôn mặt vốn đã xám xịt của hắn lại càng thêm u ám.

Cuối cùng, lính canh nhắc nhở họ rằng sắp muộn để vào cung, vì vậy Tiêu Tử Khiêm tạm biệt Lâm Nhu Nhi và lên xe ngựa, quay lại để đỡ lấy Tống Diệu Chi, nhưng cô đã bước lên xe.

Tống Diệu Chi khó hiểu nhìn hắn: "Ngươi để quên gì sao?"

Tiêu Tử Khiêm cởi bỏ tay áo và áo choàng rồi bước vào trong xe .

Tống Diệu Chi luôn mặt lạnh lùng:...

Người đàn ông này đúng thật khó chiều, thậm chí còn khó chăm sóc hơn cha của Bên A.

*chú ý của dịch giả: nữ chính vốn là người trùng sinh, kiếp trước là nhân viên môi giới( bên A ở đây tương ứng với khách hàng)

Hơn nữa, hiện tại cô cũng không còn phụ thuộc vào nguồn lợi của Bên A nữa.

Cô còn có một người cha tể tướng tuyệt vời, phu quân tồi này làm sao có thể đáng tin cậy bằng cha cô chứ?

Hơn nữa, Tiêu Tử Khiêm lúc này cũng không được coi là Bên A, vị thánh nhân mà cô chuẩn bị vào cung gặp mặt mới là Bên A thật sự!

Bên A mạnh nhất này, nếu không thể phục vụ tốt thì tới mười tám đời tổ tông nhà cô cũng bị trừng phạt.

Khi đến cổng cung điện, họ chuyển từ xe ngựa sang đi bộ.

Tống Diệu Chi chỉ cảm thấy khu sâu trong cung điện giống với những gì được chiếu trong phim truyền hình, nhưng cô càng có thể cảm nhận được sự uy nghiêm của hoàng thất khi thực sự bước đi giữa các bức tường cung điện.

Bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại Lân Đức Điện, có khách trong cung đang đợi ở ngoài cổng điện, khi nhìn thấy Tiêu Tử Khiêm, họ cao giọng nói: “Tôi đã đợi ở đây Tiêu tướng quân và Tiêu phu nhân đã lâu. Tiêu tướng quân đi đường mệt mỏi, mời vào trong đại sảnh ngồi. "Bệ hạ sắp tới rồi."

"Cảm ơn Phúc công công." Tiêu Tử Khiêm cúi đầu chào Phúc công công.

Phúc công công cười lắc đầu: “Đều là việc nô tài nên làm.”

Sau khi nói chuyện xong, Phúc công công dẫn bọn họ vào cung, nhỏ giọng nói với Tiêu Tử Khiêm: “Tiêu tướng quân lần này đã đại thắng, một lần thu phục được bảy thành biên giới. Bệ hạ vui mừng khôn xiết khi nhận được tin chiến thắng. Lần này, người nhất định sẽ được thăng chức, vươn lên dẫn đầu."

Tiêu Tử Khiêm cười nói: “Nhờ có Phúc công công nói tốt, nếu Tử Khiêm thật sự có thể thành công, nhất định là nhờ Phúc công công mỗi ngày ở trước mặt bệ hạ nói tốt cho ta.”

Tống Diệu Chi nghĩ trong lòng Tiêu Tử Khiêm giống như một kẻ chỉ biết gϊếŧ chóc trước mặt cô, cô tưởng hắn ta chỉ là một kẻ điên nóng tính, nhưng hóa ra hắn ta vẫn có thể giả bộ như vậy trước mặt Bên A.

Không sao đâu, bây giờ hắn đã ra ngoài chịu trách nhiệm với chức vụ của hắn, cô rất vui khi được khoá miệng lại.

Tống Diệu Chi đi theo bọn họ ngồi vào chỗ ngồi được chỉ định, bàn trước mặt đã bày đầy đồ ăn ngon , nhìn thật muốn ăn liền a.

Nhưng hoàng đế còn chưa đến nên không ai được dùng đũa.

Ngay lúc Tống Diệu Chi đang chảy nước miếng vì đồ ăn ngon trên bàn, Tiêu Tử Khiêm đột nhiên quay đầu lại, hạ giọng nói với nàng: “Tống Diệu Chi, nếu ngươi dám nói nhảm trước mặt bệ hạ, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.” !"

Thôi nào, tới nữa rồi lại muốn đánh ta.

"Ta cam đoan không có." Tống Diệu Chi lập tức nói.

Tiêu Tử Khiêm có chút bất ngờ, khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tống Diệu Chi, hắn sửng sốt trong giây lát.

Hai năm trước Tống Diệu Chi làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy.

Hai năm trước nàng chỉ đối đầu với hắn, bóp nát nhân phẩm con gái tể tướng còn sót lại trước mặt hắn, khiến hắn không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác.

Chẳng lẽ nàng ta tưởng hắn sẽ dẫn quân đại thắng, không còn là đứa trẻ mồ côi mang danh tướng giả nên không dám?

Tiêu Tử Khiêm trong lòng phát ra một tia khinh thường chế nhạo.

Con gái tể tướng quả thực là đạo đức giả!

“Hoàng thượng tới!” Một tiếng vang lên chói tai, mọi người trong cung đều quỳ xuống.

Tống Diệu Chi còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Tử Khiêm kéo xuống đất, "Phịch" một tiếng, Tống Diệu Chi cười toe toét.

"Muốn chết cũng đừng kéo theo ta!" Tiêu Tử Khiêm trầm giọng mắng nàng.

Tống Diệu Chi hít sâu một hơi, tức giận nói: "Ngươi thật vô dụng!"

Hắn là nam chính, tại sao phải sợ?

Hào quang của nam chính chẳng phải tốt hơn hào quang của hoàng đế sao?

Tiêu Tử Khiêm tức nghẹn cổ họng.

Tống Diệu Chi này càng khiến hắn tức giận hơn Tống Diệu Chi hai năm trước!