Chương 7: Ngươi thèm muốn thân thể người khác, thật đáng khinh

Hội trường nhất thời im lặng vô cùng.

Ánh mắt sắc bén của Sầm quét qua Tiêu Tử Khiêm, cuối cùng rơi vào Tống Diệu Chi, "Tiểu Tống, ngươi nghĩ sao về chuyện này?"

Tống Diệu Chi cười chế nhạo nói: “Bệ hạ, thần rất khâm phục phong thái báo ân nghĩa hiệp của Tiêu tướng quân. Chỉ là Tiêu tướng quân coi trọng ân cứu mạng đến mức đối với nàng ta, thậm chí còn ở nhà canh giữ hắn suốt hai năm. Lâm tiểu thư sau này trở thành thϊếp của phủ tướng quân, tướng quân có lẽ sẽ cung cấp đồ ăn thức uống ngon cho nàng ta, ân nhân này yêu cầu tướng quân đi về phía đông,thì tướng quân nhất định sẽ không đi về phía tây, thần sợ rằng Phủ tướng quân chỉ có thần có thể nghe thấy nụ cười của Lâm tiểu thư.

Nàng nói nhỏ nhẹ, giọng điệu ôn hòa: “Bệ hạ, thần ghen tị, không chịu nổi sự oán hận như vậy, xin bệ hạ cho phép chúng thần hòa ly, để tướng quân có thể báo đáp ân tình của ngài ấy đối với Lâm tiểu thư. "

Nói xong, nàng quỳ xuống đất, cúi đầu lạy.

Tiêu Tử Khiêm lạnh lùng nói: "Ngươi không cần bôi nhọ Nhu Nhi nhiều như vậy. Nhu Nhi là người tốt bụng và ân cần nhất. Không thể nào nàng lại để ngươi bị oan."

(*p/s dịch giả: Tống Dao cũng chính là tên của Tống Diệu Chi)

Tống Dao cũng không ngẩng đầu lên: "Lâm Nhu Nhi không làm được, nhưng ngươi thì có thể. Tướng quân không muốn chiều chuộng nàng ta sao? Sau khi có được rồi, ngươi còn muốn gặp ta chắc?"

"Ngươi!" Tiêu Tử Khiêm rất tức giận.

Nếu không phải đang ở trước mặt hoàng đế, hắn đã sớm bảo Tống Diệu Chi câm miệng.

Nữ nhân này cố tình nói điều này trước mặt hoàng đế, chỉ nhằm mục đích phá vỡ cuộc hôn nhân của hắn và Nhu Nhi.

Tiêu Tử Khiêm nhịn xuống không muốn cùng cô cãi nhau, cung kính nói với Sầm: “Bệ hạ, thần hứa sẽ không bao giờ để con gái tể tướng phải chịu một chút uỷ khuất nào. Ta muốn gả Lâm tiểu thư vào cung, nhưng lại cảm thấy có lỗi.” vì sự mất mát cha mẹ của Lâm tiểu thư từ khi còn nhỏ nên muốn cho nàng ấy một cuộc sống tốt hơn.”

"Vậy ngươi cũng có thể nhận nàng ta làm con gái nuôi, như vậy không phải ổn rồi sao?" Tống Diệu Chi không khỏi trả lời.

Tiêu Tử Khiêm nắm chặt tay, trên trán nổi gân xanh.

Lúc này, Trường Lạc bỗng nhiên cùng Tống Diệu Chi đứng thành một bên, rất tán thành nói: “Tống Dao nói đúng, Tử Khiêm ca ca, ngươi có thể nhận nàng ta làm con nuôi của mình. Con gái nuôi của tướng quân, nàng ta sẽ không cần lo lắng về chuyện ăn uống và quần áo trong cuộc sống hơn nữa cũng có thể chọn người mình thích, như thế chẳng phải tốt rồi sao?”

Tiêu Tử Khiêm im lặng.

Sao có thể nói như vậy chứ... hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có một cô con gái lớn như Lâm Nhu Nhi.

"Nếu Tiêu tướng quân thích Lâm tiểu thư kia thì cứ nói thẳng với nàng ta xem nàng ta có nhận ân tình này không, có cần ngươi báo đáp nàng ta hay không. Thật là nhiệt tình bằng đạo đức giả mà." Tống Diệu Chi lại vùi đầu nói.

Tiêu Tử Khiêm tức giận nói: "Tống Diệu Chi, quan hệ giữa ta và Lâm tiểu thư không bẩn thỉu như ngươi nghĩ đâu!"

"Ồ, ngươi không bẩn thỉu, tham lam thân thể của người khác, thật đáng khinh." Tống Dao trả lời mà không ngẩng đầu lên.

Có rất nhiều nhân vật nam chính như Tiêu Tử Khiêm trong tiểu thuyết bạo da^ʍ, muốn cả ánh trăng trắng lẫn nốt ruồi chu sa, Tống Diệu Chi thường mắng hắn khi đọc sách, lời mắng lúc đó luôn khó chịu, bởi vì cô không thể mắng hắn ta trực tiếp, nhưng bây giờ cô có thể trực tiếp mắng rồi, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

Vẻ mặt của Tiêu Tử Khiêm lại càng trở nên tức giận.

“Được rồi.” keng một tiếng, Sầm thả ly rượu trong tay xuống bàn ngọc, ly rượu lăn hai vòng trên bàn, âm thanh vang lên khiến mọi người trong đại sảnh đều nín thở.

Lòng Tống Diệu Chi run lên.

Sầm thản nhiên nhìn Tống Diệu Chi: "Tiểu Tống, ngươi dậy trước đi."

“Tạ ơn bệ hạ.” Tống Diệu Chi cẩn thận đứng dậy ôm váy, nàng ngồi trở lại chỗ ngồi, sợ rằng ra tay quá lớn, hoàng đế sẽ điên cuồng chặt nàng thành từng mảnh.

Tống Diệu Chi cảm giác được nàng vừa ngồi xuống, Sầm Hiển đã liếc nhìn nàng.

Tống Diệu Chi cảm thấy cổ mình ớn lạnh một cách khó hiểu.

Sau đó Sầm nói với Tiêu Tử Khiêm: "Lâm tiểu thư rất tốt với Tiêu Tướng quân, ta sẽ ban cho Lâm tiểu thư phần thưởng xứng đáng. Nhưng cô ta là dân thường, hãy để cô ấy được bình đẳng với con gái của Tể tướng. Hay ái Khanh muốn cho tể tướng một cái "tát" sao?"

Tiêu Tử Khiêm lập tức nói: "Ta không dám!"

"Tiểu Tống gia đức độ, thông minh rộng rãi, Tiêu tướng quân vẫn nên là thương yêu người trước mặt đây." Hắn cong ngón tay, nói xong liền gõ đốt ngón tay lên bàn.

Tiêu Tử Khiêm quỳ xuống: “Thần hiểu rồi, tạ ơn bệ hạ đã nhắc nhở.”

Nói xong những lời này, Sầm lại nhìn Tống Diệu Chi: “Mấy ngày trước ta đã triệu Tống tể tướng, ông ấy hy vọng mọi chuyện sẽ bình an cho gia đình ông ấy mọi việc Tiểu Tống gia làm cũng nên cẩn thận nói và làm, đừng để Tống gia thất vọng”.

Mặc dù lời nói không có ác ý gì mấy nhưng Tống Diệu Chi vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nhìn đôi mắt như băng lạnh của Sầm.