Chương 9: Cuộc sống không khó khăn đến thế

Ngày hôm sau, Lâm Nhu Nhi từ sáng sớm đã đến chào Tống Diệu Chi nhưng bị Tống Diệu Chi đuổi về.

Trong ba ngày liên tiếp, Lâm Nhu Nhi dù mưa hay nắng đều tới.

Nghe tin Lâm Nhu Nhi lại đến gặp cô, Tống Diệu Chi nằm trên giường và nghĩ, Lâm Nhu Nhi này chắc chắn là một vua lì đòn ở thời hiện đại, ai làm đồng nghiệp của cô sẽ rất khốn khổ.

"Tiểu thư, Tướng quân nói hôm nay sẽ dẫn Lâm tiểu thư đến chùa thắp hương, người có muốn đi không?" Thanh Vũ đẩy cửa sổ đi tới vén màn giường lên.

Ánh nắng bên ngoài lập tức chiếu xuống giường, khiến Tống Diệu Chi phải chui vào trong chăn.

"Ta không muốn đi đâu hết, cũng không cần chuẩn bị đồ ăn hay đốt hương đâu." Tống Diệu Chi trong lòng nàng cầu trời, lạy Phật, cô muốn xin hoàng đế để cô hoà ly với Tiêu Tử Khiêm như vậy cô có thể về nhà an hưởng tới già rồi.

Thanh Vũ lo lắng nói: "Nhưng nếu người không đi,chỉ có Lâm tiểu thư, hai người họ đi như vậy chẳng phải rất dễ xảy ra chuyện gì đó sao!"

Tống Diệu Chi mở chăn nhìn Thanh Vũ: “Như thế chẳng phải tuyệt vời quá sao? Hai mỹ nam mỹ nữ này sinh ra là để dành cho nhau mà. Lẽ ra đã xảy ra chuyện gì đó từ lâu rồi, thế mà lại chưa từng xảy ra chuyện gì, không biết Tiêu Tử Khiêm có phải tên ngốc không nữa”.

Thanh Vũ trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được những lời này là từ chính miệng tiểu thư nhà mình nói ra.

“Tống Diệu Chi!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Đôi mắt của Thanh Vũ sáng lên: "Tiểu thư, là tướng quân!"

Cô lập tức quay người lại và chạy đi mở cửa.

Tống Diệu Chi vô cùng khó chịu.

Thanh Vũ mở cửa, Tiêu Tử Khiêm đứng ở cửa, cau mày hỏi: "Tống Diệu Chi đâu?"

Sự nhiệt tình của Thanh Vũ bị Tiêu Tử Khiêm giống như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, Thanh Vũ lúng túng nói: “Tiểu thư đang ở trong phòng.”

Tiêu Tử Khiêm đẩy Thanh Vũ ra không nói lời nào mà đi thẳng vào phòng.

Nhìn thấy Tống Diệu Chi vẫn nằm trên giường, Tiêu Tử Khiêm vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, "Không phải ta phái người tới nói cho ngươi biết hôm nay ngươi phải đi thắp hương sao? Sao ngươi còn chưa dậy?"

Tống Diệu Chi xoay người, ngửa đầu nhìn Tiêu Tử Khiêm: "Ta không đi."

Tiêu Tử Khiêm nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng hàm sau, đi về phía Tống Diệu Chi, nắm lấy cánh tay của Tống Diệu Chi, kéo cô xuống khỏi giường.

"Tiểu thư!" Thanh Vũ kêu to một tiếng, lo lắng chạy tới.

Tiêu Tử Khiêm cúi đầu nhìn Tống Diệu Chi đang buồn ngủ, "Ta cho ngươi nửa canh giờ tắm rửa thay quần áo, nửa canh giờ nếu vẫn không xong thì ngươi cũng phải đi!"

Nói xong lời này, hắn quay người sải bước ra ngoài.

Tống Diệu Chi kinh ngạc: "Hắn đúng là điên thật rồi mà, tiểu não kém phát triển vậy sao?"

Thanh Vũ ngồi ở bên cạnh Tống Diệu Chi, lo lắng nhìn cô: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tống Diệu Chi lắc đầu.

"Tiểu thư, để em giúp người thay y phục." Thanh Vũ thận trọng nói.

Tống Diệu Chi nhìn nàng: "Thanh Vũ, hắn vì cái gì mà nhất định phải để ta đi cùng hắn? Hắn cùng Lâm tiểu thư kia ở riêng không phải là rất tốt sao?"

Thanh Vũ nói: “Tiểu thư, em biết người rất ghét Lâm tiểu thư kia, mong cô ta biến nhanh đi, nhưng Tướng quân kia làm sao có thể không biết nếu một mình đem ả ta ra ngoài thì danh tiếng của ả ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, nếu sau này mọi chuyện đảo lộn, ả ta sẽ không còn cách nào khác ngoài làm vợ lẽ, theo những gì em thấy, sợ rằng sau này,ả ta muốn ngang hàng với người đó tiểu thư.”

Nói điều này, Thanh Vũ thực sự muốn khóc cho số phận khốn khổ sau này của Tiểu thư nhà mình.

Tống Diệu Chi có chút không biết phải nói sao.

Cô thực sự không biết rằng Tiêu Tử Khiêm không thể một mình đưa Lâm Nhu Nhi đi chơi vào lúc này.

Có vẻ như họ sắp hẹn hò và cô phải đi cùng họ.

Tống Diệu Chi thở dài: "Được rồi, em đừng khóc nữa, mau giúp ta thay y phục đi."

Không ngờ Thanh Vũ lại càng khóc lớn hơn: “Tội nghiệp tiểu thư!”

Tống Diệu Chi:......

Cuộc sống cũng không vất vả lắm, ít nhất nhà ngoại còn có tiền và có quyền lực.