Ngày Không Mưa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi không thích mưa. Nó ướŧ áŧ, khó chịu, và giam chân người ta ở một nơi. Nhưng một ngày, người con trai mang tên mưa ấy xuất hiện trong đời tôi. Và cho tôi biết rằng : ở sa mạc, những cơn mưa chính  …
Xem Thêm

Ngày không mưa. Rae Won
Tôi là người Hàn Quốc, nhưng lại sống tại Mỹ từ khi còn rất nhỏ. Tuy vậy, nền văn hoá phong phú và rực rỡ của các nước châu Á lại là niềm đam mê của tôi. Vì thích đi du lịch nên tôi đã tự rèn luyện cho mình một bản lĩnh sống tự lập, để có thể tồn tại được ở nhiều môi trường khác nhau. Tôi đi nhiều, quen biết cũng nhiều. Nếu phải dừng chân lại ở đâu quá lâu tôi sẽ phát điên lên mất. Mỗi chuyến đi đều mở ra cho tôi những chân trời mới lạ, những điều thú vị và mới mẻ mà có lẽ phải mất cả đời đọc sách cũng chưa chắc đã hiểu thấu.

Ấy vậy mà, tôi đã ở lại đất nước Việt Nam này tới 4 năm rồi. Tôi còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì ai mà nặng lòng như thế ! Nhưng chính em đã giữ chân tôi - một cơn gió lang thang phiêu bạt ở lại trong cánh rừng, mãi chờ đợi trong vô vọng cái ngày cây kia sẽ rời bỏ đất mà bay cùng với gió...

Cuộc gặp gỡ em, đã từ lâu tôi tin chắc đó là định mệnh. Ngày đó, tôi đi theo một tour du lịch qua một loạt các nước Đông Nam Á. Đường phố Việt Nam thật ồn ào và náo nhiệt, nhưng có cảm giác thân mật gần gũi chứ không lạnh lùng xa cách như ở nhiều quốc gia khác. Bất chợt một cơn mưa rào, đến thật nhanh và hồn nhiên như đứa trẻ. Không mũ, không ô, tôi chỉ còn cách tìm một chỗ trú tạm. Và đó là một gallery nhỏ, nơi đang treo những bức tranh của em. Tôi giống như đã lạc vào một thế giới khác, thế giới do chính em tạo ra. Những bức tranh với sắc màu sáng, nhưng mờ ảo và nhạt nhoà khiến người ta bị choáng ngợp giống như đứng giữa ánh sáng Mặt Trời. Tôi không biết mình đã đứng trong đó bao nhiêu lâu, cho tới tận khi mưa đã dứt và nắng đã lên. Và tôi quyết tâm phải gặp bằng được người hoạ sĩ đã vẽ những bức tranh này.

Căn nhà của em, theo địa chỉ mà tôi có được từ người bảo vệ ở gallery, nằm trong một con hẻm nhỏ sâu hun hút. Trước cửa nhà có một giàn gấc, nhưng lúc đó gấc vẫn còn xanh lắm. Cánh cửa sơn màu da trời dịu dàng. Em ra đón tôi với sự ngỡ ngàng, và sau đó là vui mừng. Em không biết tôi đã nhìn ngắm em bao lâu khi em pha nước cho tôi. Một chàng trai dong dỏng cao, gương mặt thanh thản và mái tóc đen bồng bềnh. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, rất lâu về những bức tranh đó, mặc dù thật khó khăn vì em không biết nhiều về tiếng Anh. Tôi đã cố gắng ghi khắc trong tâm khảm giọng nói thật hiền, tiếng cười thật trong của em. Tôi đã ước ao sẽ có ngày được cùng em chu du khắp thế giới. Nhưng rồi tôi bất chợt nhận ra chiếc nhẫn trên tay em. Nó bừng sáng lên mỗi khi em xoay tay về phía ánh nắng, nhưng mắt tôi lại tối sầm đi. Sao tôi lại có thể ngu ngốc tới vậy nhỉ ??? Mãi mãi đó cũng chỉ là một ước mơ hão huyền mà thôi. Em là một chàng trai bình thường, có một cuộc sống bình thường và những đam mê bình thường. Tôi là ai, tôi có quyền gì mà kéo em ra khỏi thế giới đầy màu sắc dịu dàng của em ???

Nhưng tình yêu là thế đấy, kỳ bí và đớn đau. Tôi không thể ngăn mình ghé qua chỗ em mỗi dịp cuối tuần, không thể ngăn mình đứng nấp nơi rặng râm bụt đầu hẻm để được nhìn thấy em đi về mỗi ngày. Gió đã dừng lại rồi đấy, em ơi ! Nhưng chỉ một cơn gió nhỏ làm sao có thể làm bật rễ cây ? Nó chỉ đủ sức đung đưa cành lá, chỉ đủ làm cho cây biết tới sự hiện diện của nó. Tôi chỉ là một cơn gió nhỏ, và bất lực. Tôi đã nhìn thấy người vợ chưa cưới của em, một cô gái hiền lành như bông cúc. Cô ấy ở bên em mới hợp làm sao. Lý trí tôi bảo thế nhưng sao tim tôi vẫn cứ đau thế này ?! Tôi đau những lúc em đi bên cô ấy và cười thật rạng rỡ. Tôi đau những lúc em lấy áo của mình che mưa cho cô ấy còn bản thân em thì ướt sũng. Tôi đau những lúc cô ấy âu yếm choàng khăn cho em khi những cơn gió mùa đông tràn về. Tôi đau, đau lắm, nhưng tôi không được quyền khóc trước mặt em. Tôi chỉ có thể cười, chỉ có thể đóng vai một người bạn tốt và yêu những bức tranh của em mà thôi. Giá tôi là một cô gái, tôi đã có thể chạy tới bên em, có thể gục đầu vào vai em, có thể nói cho em biết rằng tôi yêu em, yêu nhiều lắm, nhiều lắm. Nhưng em ơi, tôi vẫn chỉ được phép cười và đứng một bên cuộc đời em mà thôi !

Tôi cố gắng chăm sóc em hết sức có thể. Tôi theo em đi trong từng chuyến vẽ ngoại cảnh, chỉ đơn giản là để có thể đưa cho em cốc nước mỗi khi em dừng tay. Khi em vẽ tặng tôi bức tranh chân dung, tôi đã vui mừng biết mấy. Nhưng khi còn một mình tôi đã khóc vì, em ơi, trong đôi mắt của người trong tranh không hề có tình yêu dành cho em, không hề có nỗi đớn đau của một mối tình vô vọng. Em đã không nhận ra. Em vô tâm quá, hay em chưa từng nhìn thẳng vào mắt của tôi ? Không, có lẽ bởi chính tôi chưa bao giờ dám nhìn vào mắt em. Tôi sợ tôi sẽ tan chảy trong đôi mắt ấy, sẽ bật ra câu nói “Anh yêu em” mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay. Tôi sợ em sẽ nhìn tôi ghê tởm và kinh hãi. Tôi sợ nụ cười hiền và trong kia sẽ không bao giờ còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi lao đầu vào học tiếng Việt chỉ để được nói với em thật nhiều, để hy vọng một chút gì đó có thể làm rung động trái tim em.

Một ngày em gọi điện rủ tôi đi uống cafe. Tôi đã rất vui mừng. Nhưng tới khi thấy em cầm trên tay cánh thiệp đỏ mà chân tôi như muốn khuỵu xuống. Chấm dứt rồi ! Hết tất cả rồi ! Giấc mơ hão huyền của một cơn gió. Khi em tươi cười cầm tấm thiệp trao cho tôi, đột nhiên nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi mà không cách gì ngăn được. Em và mọi người nhìn tôi ngỡ ngàng. Và mặc dù sau đó tôi đã giải thích là tôi chợt nhớ tới một câu chuyện buồn nhưng dường như em đã đoán ra phần nào. Những ngày sau đó, tôi gọi điện nhưng em không nhận. Em đã không còn ở bên tôi, không còn yêu quý tôi nữa. Tôi đã gào khóc gọi tên em trong tuyệt vọng hàng đêm, hàng đêm... Cho tới khi cạn kiệt, tôi đã học được cách chấp nhận sự thực đau đớn đó. Tôi không làm phiền em nữa, chỉ lặng lẽ đi bên em như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.

Ngày cưới của em, tôi không đến dự, chỉ gửi tới một bức tranh vẽ loài hoa anh thảo muộn (evening primrose). Liệu em có biết ý nghĩa của loài hoa đó là tình yêu thầm lặng không ? Tôi nghĩ có lẽ em cũng chẳng để ý tới bức tranh nhỏ bé nằm lẫn trong hàng tá hoa và quà tặng đó đâu. Chắc em đã là một chú rể hạnh phúc sánh bước bên cô dâu xinh tươi trong tà áo trắng thanh khiết ?! Chắc em đã say giấc mặn nồng bên cạnh người vợ trẻ trung ?! Chắc em sắp có những đứa bé đáng yêu của riêng mình ?! Chắc em đã quên một người đã yêu em trong câm lặng và vẫn đang ngày ngày ôm mối tình lẻ loi đó ?! Chắc cây đã quên mất cơn gió nhỏ vẫn thường quấn quýt trong tán lá rồi, phải không em ???

Tôi đã định rời xa đất nước này và chôn vùi mãi mãi mối tình câm lặng đó, nhưng ngay lúc đó em lại tới tìm tôi. Nhưng tôi đã chai sạn rồi, tôi đã biết cách giữ được vẻ bình thản trước mặt em mặc cho trái tim vẫn còn đang rỉ máu. Tôi thổi ly cafe nóng và hỏi em như bâng quơ :

“Em có hạnh phúc không ?”

Không ở bên tôi, chắc em rất hạnh phúc ?

Nhưng em không nói gì, chỉ cười nhẹ.

“Bao giờ anh rời khỏi đây ?”

Tôi rời khỏi đây, chắc em sẽ rất vui mừng ?

“Em muốn tôi đi lắm à ?”

“Anh hiểu lầm rồi. Em đâu có nghĩ thế.”

Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đuổi theo những suy tư của riêng mình. Em nghĩ mình đang ban phát chút tình thương cho tôi đấy à ? Không, em ơi ! Tôi có thể tặng hết cho em tình yêu vô hạn của mình mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào đâu.

“Em có chút tình cảm nào dành cho tôi không, em ?”

Nhưng câu hỏi ấy chẳng thể nào tuột khỏi môi.

Tôi quyết định ở lại đây. Không phải để chờ đợi em thay đổi, mà là chờ đợi ngày mà tôi có thể quên được em. Tôi mở quán Sad Rain, cái tên để ghi nhớ cơn mưa đã đưa em đến với tôi. Tôi nhờ em vẽ những bức tranh treo trong quán. Chúng buồn, và câm lặng. Em không ký tên bên dưới, chỉ vẽ hình chiếc ô. Mưa dù có buồn, có to thế nào cũng chẳng mảy may làm ướt người cầm ô. Em là người che ô lạnh lùng đi dưới trời mưa như thế. Tôi không giận em, cũng không buồn nữa. Chỉ thấy trong lòng trống rỗng.

... Gió dừng lại nơi cánh rừng xa, quấn quýt quanh cây. Gió đợi chờ trong vô vọng ngày cây sẽ rời bỏ đất để chu du cùng gió...

... Gió không bao giờ ngừng thổi...

... Anh không bao giờ ngừng yêu...

... Yêu em...

Thêm Bình Luận