Chương 2

Mạnh Hàn Chu nói: ""Tiện đường đưa cô đi, cũng cần xếp hàng??"

Trái tim của Cố Nam Giai trầm xuống, xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi... anh ta đã nghe thấy!

Không chỉ nghe thấy mà còn dùng nó để cười nhạo cô. Cô thoáng thấy khóe miệng anh nhếch lên, mặc dù anh nhanh chóng thu lại.

Câu nói này khiến Cố Nam Giai canh cánh trong lòng, và hoàn toàn quên mất rằng mình đuối lý trước anh ta.

Tất nhiên cô ấy không lên xe của Mạnh Hàn Chu. Cô thậm chí còn ngẩng đầu, tuyên bố lòng kiêu hãnh của mình.

May mắn thay, một chiếc taxi đang đến gần, cô vẫy tay và nhanh chóng thoát khỏi cảnh tượng đáng xấu hổ đó.

Cô tin rằng Mạnh Hàn Chu đã nhìn thấy cô biến mất, hầu như không còn kiên nhẫn cho đến khi cô ngồi vào ghế sau chiếc taxi, cô vẫn đang tức giận.

Sau khi nói địa chỉ, cô bắt đầu tự mình phân tích biểu hiện của Mạnh Hàn Chu.

Khi tài xế taxi nghe thấy tòa nhà phát thanh và truyền hình, anh ta tháo tấm biển "xe trống", liếc nhìn kính chiếu hậu nhiều lần, cuối cùng nói: "Cô gái, cô làm việc ở đài truyền hình à?"

Cố Nam Giai định thần lại và nhẹ nhàng trả lời "Ừ".

“Người dẫn chương trình?” Người tài xế ngập ngừng hỏi.

Khuôn mặt thon gọn với đôi mắt hạnh nhân, ngoại hình nổi bật và cách trang điểm tinh tế, khả năng cao cô nàng sẽ phải lên sóng.

Tâm trí cô đang bận nghĩ chuyện của mình, ứng phó hừ một tiếng, chính mình cũng không biết đã nói câu gì.

Tài xế coi cô như một câu khẳng định, bắt đầu thao thao bất tuyệt rằng mình đã từng chở một người dẫn chương trình đến đài truyền hình.

Một chiếc Audi màu trắng lái qua chiếc taxi và vượt lên phía trước.

Cố Nam Giai nhận ra đó là xe của Mạnh Hàn Chu.

Cô thẫn thờ nhìn dòng chữ "2.00 nhân dân tệ một km" ở góc dưới bên phải của cửa sổ xe, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau.

-

Khoảng nửa tháng trước, vào một ngày làm việc, Cố Nam Giai bị thương ở cơ quan.

Cũng nhờ cô quá tự phụ, chỉ quan tâm đến gương mặt trong gương, không để ý đến một vũng nước dưới chân. Vừa bước một bước, giây tiếp theo cô đã nằm ngửa trên mặt đất.

Lúc bị ngã, cô không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy mông đau đớn, không hề để ý khuỷu tay bị đập vào đá men vỡ.

Khi Cố Nam Giai trở lại văn phòng, tay đỡ thắt lưng, đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên, chỉ khi đó cô mới nhận ra thực sự chỗ bị thương nặng là khuỷu tay. Máu đã chảy xuống cánh tay đến đầu ngón tay, nhỏ giọt cả một đoạn đường.

Vừa lúc đồng nghiệp phải đến Bệnh viện Nhân Dân tỉnh để trao đổi công việc với khách mời nên tình cờ bắt xe công vụ đi khâu vết thương.

Lúc đó, cơn đau vùng mông lớn hơn đau khuỷu tay. Trên đường đến bệnh viện, Cố Nam Giai còn nói chuyện cười đùa với đồng nghiệp cho đến khi liếc qua vết thương trên cánh tay mới thấy chân tay mềm nhũn.

Cố Nam Giai nhớ lại cách mà cô đã nói chuyện với Mạnh Hàn Chu, cô đã như thế nào để nói chuyện với anh ta.

Khi nhóm người bước vào sảnh ngoại trú, một bóng người màu trắng đi tới trước mặt bọn họ, cao lớn tuấn mỹ.

Mạnh Hàn Chu trông xấu hổ, giải thích cho đồng nghiệp của mình rằng giáo sư đã đi họp và anh ấy thay thế tạm thời.

Người giáo sư mà anh ấy đang nói đến chắc là vị khách của đồng nghiệp, trước khi họ đến vài phút, một bệnh nhân ở khoa cấp cứu bị tai nạn ô tô bị tổn thương nội tạng, vì thế giáo sư phải tham gia hội chẩn, trước khi rời đi, ông ấy nhờ anh tiếp người từ đài truyền hình.

Cố Nam Giai vốn muốn cùng với các đồng nghiệp của mình chia ra hai hướng, nhưng chân cô không biết sao lại không di chuyển.

Ngay sau đó, Mạnh Hàn Chu nhận thấy vết thương của Cố Nam Giai.

Vì nghề nghiệp của mình, anh trước tiên hỏi thăm và sau đó tự nhiên nắm chặt cánh tay cô, cúi xuống nhìn trong vài giây.

Vào thời điểm đó, Cố Nam Giai và đồng nghiệp đều bị anh thu hút bởi vẻ ngoài nghiêm túc, tất cả đều đứng im lặng và để anh làm gì cũng được. Cố Nam Giai quay đầu nhìn vào chỗ bị thương, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy vết thương của chính mình. Vết thương không dài, nhưng sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Máu đã đông lại và một chút thịt trắng lộ ra ngoài.

Đồng nghiệp vội giải thích rằng, cô không phải là thành viên của nhóm làm chương trình, chỉ nhân tiện đến để khâu vết thương.

Mạnh Hàn Chu "ừm" một tiếng, mặt không cảm xúc hỏi: “Vết thương này do đâu?”

Cô ngoan ngoãn trả lời, do va chạm vào gạch men của phòng tắm

Mạnh Hàn Chu trầm giọng nói: "Tiêm vắc-xin bạch hầu."

Anh yêu cầu cô xử lý vết thương trước rồi tiêm thuốc.

Cố Nam Giai đứng ngây ra, cơn đau từ từ kéo đến vì tác động của vết thương, cô cảm thấy có chút choáng váng muốn nôn...

Sau khi nhận thấy trạng thái không ổn của cô, Mạnh Hàn Chu đành để cho đồng nghiệp đợi một chút và đưa cô đến máy đăng ký.

Ngón tay mảnh khảnh của anh gõ gõ vài cái lên máy đăng ký rồi đưa tay về phía cô: “Thẻ căn cước.”

Việc đăng ký khám bác sĩ chuyên khoa ở Bệnh viện Nhân dân tỉnh rất khó, thời gian đầu cần phải trả giá cao để được thu xếp lấy số thứ tự, sau này đổi thành yêu cầu đăng ký CCCD.

Cố Nam Giai lấy căn cước từ trong túi ra và đưa cho anh ta.

Cô vô lực nghiêng người sang một bên, mái tóc buông xõa che khuất tầm nhìn, cô chỉ nhớ là máy hình như có vấn đề, thẻ căn cước của cô không quét được, Mạnh Hàn Chu lấy thẻ căn cước của mình ra thử, sau đó đổi sang một cái máy khác mới đăng ký được.

Cô ấy hỏi trong trạng thái chóng mặt: ".....không thể đăng ký với số của anh sao?"

Cô tùy tiện hỏi.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cô quả thực có chút hứng thú, nhưng cô chỉ muốn khâu vết thương trắng bệch ngay tại chỗ.

"Hôm nay tôi không khám bệnh." Mặt của Mạnh Hàn Chu trả lời một cách nghiêm túc.

Mạnh Hàn Chu rất bận, anh chỉ có mười lăm phút rảnh rỗi, mà cô đã chiếm gần năm phút. Sau khi nói với cô về quá trình điều trị, việc điều trị tiếp theo là do cô tự đi.

Bác sĩ khâu vết thương cho cô cũng là một anh chàng đẹp trai, Cố Nam Giai cười hỏi bệnh viện của họ có tuyển người dựa vào ngoại hình không.

Bác sĩ khiêm tốn nói rằng anh ấy trông ở mức trung bình và người mang bộ mặt trước của khoa ngoại là bác sĩ Mạnh..

Cô nằm trên giường bệnh, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Hàn Chu, cô gật đầu đồng ý.

"Cô Có phải Giai Giai của kênh giao thông không?"

Giọng nói của tài xế taxi đưa cô trở lại thực tại.

Cố Nam Giai bị sốc, từ khi lên xe đến giờ, cô ấy nói tổng cộng chưa đến mười từ, lái xe lại có thể nhận ra giọng nói của mình!

Niềm vui lao tới, cô thay đổi thái độ thờ ơ, vừa định tán gẫu vài câu, lại nghe thấy tài xế lẩm bẩm một mình: “Có lẽ không phải, không phải ai cũng nói rằng người dẫn chương trình truyền thanh thì phải xấu mới không được lên TV chứ..."

"Anh nghe ai nói vậy!" Cố Nam Giai nhìn thẳng lên, trong lời nói có chút tức giận.

Người lái xe không để ý đến cảm xúc của cô: "Thật sự là cô! Tôi biết rõ nhất giọng nói của cô! Buổi chiều nào tôi cũng nghe chương trình của !"

Cố Nam Giai nhếch khóe miệng và nở một nụ cười giả tạo.

Người dẫn chương trình phát thanh, trên đài có chút nổi tiếng, cũng không khác gì người bình thường trên đường.

Tài xế taxi vẫn đang đợi câu trả lời của cô ấy, luôn miệng hỏi han và còn muốn lấy chữ ký của cô nữa.

Trong tiếng "Giai giai", cô đột nhiên nhớ tới một chuyện - đồng nghiệp gọi cô là Nam Giai, người nhà gọi cô là Giai Giai, nhưng Mạnh Hàn Chu gọi cô là cô Cố.

Làm sao anh ta biết cô của mình là Cố?

Lần gặp gần đây, cô nhớ không nhắc đến họ của mình suốt cả cuộc trò chuyện.

Khi nghĩ về điều này, cô cảm thấy đáng ngờ và có nhiều điểm chưa rõ ràng!

Buổi sáng ở sở cảnh sát, Mạnh Hàn Chu là người ra về trước, cùng mọi người tán gẫu một hồi, khi đi ra, anh ta vẫn chưa rời đi.

Lúc đó đã gần trưa, xe đỗ bên đường, trời nóng như hầm bật máy lạnh trên lề đường, không bình thường!

Cô ấy vẫn thắc mắc điều này cho đến buổi phát sóng trực tiếp chiều nay.

-

Còn nửa tiếng nữa là phát sóng trực tiếp, Cố Nam Giai đi xuống tầng dưới mua cà phê, lại đυ.ng phải Mạnh Hàn Chu đang đứng cùng đồng nghiệp ở cửa thang máy.Bốn mắt chạm nhau, trực tiếp rời đi thì không thích hợp lắm, cô đành cắn răng đi tới chào hỏi đồng nghiệp.

Hóa ra buổi phát sóng trực tiếp của đồng nghiệp cô vừa kết thúc và Mạnh Hàn Chu là khách mời.

“Là hôm nay…” cô thì thầm.

“Đúng vậy.” Một đồng nghiệp giới thiệu Mạnh Hàn Chu với cô, “Đây là bác sĩ Mạnh, cô từng gặp qua, quên rồi à?”

Mạnh Hàn khẽ gật đầu: "Cô Cố."

Tất nhiên là cô không quên.

Trong ngày hôm nay, đây đã là cuộc gặp gỡ thứ hai, và dường như đó là một định mệnh không thể tránh khỏi.

Cả đời cô có thể không bao giờ đến bệnh viện tỉnh, nhưng điều đó không có nghĩa là Mạnh Hàn Chu sẽ không đến Đài phát thanh và truyền hình.

Định thần lại, cô khẽ gật đầu.

Các đồng nghiệp còn có việc phải làm, chỉ có thể đưa Mạnh Hàn Chu vào thang máy, thấy cô đang đi xuống lầu liền bảo cô đưa bác sĩ Mạnh đi.

Khi cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại hai người họ.

Cô nhớ lại vẻ mặt vui tươi của anh vào buổi sáng, tức giận quay đi và đối mặt với các phím số tầng.

Vài giây sau, một bàn tay mạnh khảnh vươn ra trước mắt cô ấn tầng số "1".

Mùi hương nước giặt lan tỏa từ trên đầu cô, quanh quẩn quanh cô.

Mặt cô nóng bừng, cô rơi vào sự im lặng bí ẩn trong không gian nhỏ hẹp.

Những con số đang chậm chậm nhảy, Cố Nam Giai liếc nhìn Mạnh Hàn Chu vài lần, những nghi ngờ trong lòng lại tiếp tục trỗi dậy.

Động tác nhìn lén của cô tình cờ đập vào mắt anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô chỉ khẽ hắng giọng hỏi: "Làm sao bác sĩ Mạnh biết tôi họ Cố?"

Cô trực tiếp hỏi, trong lời nói mang theo ý vị mơ hồ, nếu như hắn hiểu được, rất có thể cũng sẽ phát ra tín hiệu như vậy.

Mạnh Hàn Chu cúi đầu suy nghĩ, nói thật, trên căn cước của cô khi đăng ký cho cô đều có ghi.

"Ồ..." Câu hỏi ngớ ngẩn đã khiến cuộc trò chuyện không thể bắt đầu.

Một lúc sau, cô liếc nhìn trang phục thường ngày của anh, hỏi: "Các bác sĩ, thường ngày cũng mặc như vậy phải không?"

Đây là loại câu hỏi ngu xuẩn kỳ lạ gì vậy, thật là sỉ nhục thanh danh hoa khôi ở đài giao thông của cô.

Nhưng lúc này, cô không thể nghĩ ra chủ đề nào hay hơn để nói chuyện.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mạnh Hàn Chu lần này che giấu nụ cười của mình, nghiêm túc nói với cô rằng ngoài giờ làm việc, anh sẽ mặc quần áo của riêng mình.

Cố Nam Giai nhìn môi anh ta mấp máy, nhưng không nghe thấy gì cả.

Sau khi kết thúc chủ đề này, dường như anh đã khơi dậy trách nhiệm nghề nghiệp của mình, anh nhìn xuống cánh tay của cô và hỏi vết thương của cô đã thế nào.

Cô ấy trả lời rằng cứ ba ngày lại thay thuốc một lần và hầu như đã đỡ hơn.

Vết thương không được chạm nước, những ngày này cô ấy đã giao trọng trách gội đầu cho tiệm salon, tắm chỉ có thể tự làm. Không thể sử dụng vòi sen, mỗi tối cô phải tốn ít nhất hai giờ để thuận lợi tắm xong.

"Lần cuối cùng cô thay băng là khi nào?"

Cô nói là hôm qua.

"Ừ, các mũi khâu có thể sẽ được gỡ bỏ trong vài ngày nữa."

“Tôi có thể tìm anh để cắt chỉ được không?” Cố Nam Giai đột nhiên ngẩng đầu lên, hàng mi dày dưới ánh đèn trần của thang máy tạo ra một bóng đen quyến rũ.

“Có thể.” Anh dừng lại, “Nhưng... không cần thiết.”

Tháo chỉ khâu rất đơn giản, Cố Nam Giai thuộc diện tái khám, trực tiếp đến chỗ bác sĩ trước để tháo chỉ và thay băng sẽ thuận tiện hơn.

Ý của Mạnh Hàn Chu là cô ấy không cần phải bỏ tiền để đăng ký khám lại.

Cố Nam Giai nheo mắt nhìn anh, trong lòng thở dài một hơi.

Cô đã chủ động tới mức này, nhưng anh vẫn không chấp nhận lời đề nghị. Không thể nói chuyện tiếp được nữa, không thể gượng ép.

Nhìn người bên cạnh, cái mặt phệ như cá nóc, Mạnh Hàn Chu ngẫm nghĩ liền mỉm cười.

Khi họ đến quán Starbucks ở tầng dưới, Cố Nam Giai lịch sự nói một câu muốn mời anh uống cà phê.

Mạnh Hàn Chu gật đầu đồng ý.

Nhân viên của đài phát thanh và truyền hình có thể dùng thẻ ăn, ngay lúc cô quẹt thẻ, Mạnh Hàn Chu đã dùng một tay chặn lại và thanh toán hóa đơn cho cô.

Trong khi đợi cà phê, để tránh sự ngượng ngịu, Cố Nam Giai chạy đến xem những chiếc cốc mới trong cửa hàng.

Hôm nay thật sự là một ngày xấu hổ.

Đầu tiên ngượng ngùng trước crush, sau đó lại thất bại trong việc tán tỉnh.

Thất bại thì thất bại, dù sao hơn một năm qua cô cũng không có nhiều tình cảm.

Một lúc sau, Mạnh Hàn Chu bưng hai ly cà phê đến, đưa cho cô một ly.

"Cảm ơn."

“Cái đó… Cô Cố.” Cổ họng Mạnh Hàn Chu cuộn lên, gọi cô.

Cố Nam Giai ngẩng đầu lên.

Cô thấy anh đút tay vào túi quần, tình cờ nhắc lại chủ đề trong thang máy: "Trừ thứ năm, thứ sáu tôi đều ở phòng khám."

Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng của Cố Nam Giai, cô uống một ngụm cà phê kiểu Mỹ để giải tỏa cơn hồi hộp.

Cô cố nén cảm xúc và nói một cách nhẹ nhàng: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Mạnh Hàn Chu hắng giọng: "Đừng quên đăng ký hẹn trước."

Cố Nam Giai: "..."

Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp kia, cắn môi, nhận ra rằng cô đã bị Mạnh Hàn Chu nắm giữ cả ngày hôm nay, tâm trạng lên xuống thất thường như tàu lượn siêu tốc...