Quyển 1 - Chương 11

Thiếu niên lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Rõ ràng là cậu đánh thắng anh ta!

Cậu chỉ là muốn chứng minh cho cô thấy —— cậu so với cái tên chỉ biết khoa chân múa tay kia càng có năng lực càng có thiên phú để bảo vệ cô!

Nhưng kết quả là, người cô che chở, lại là kẻ khác!

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy?!!

Cậu bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống, trong miệng phát ra tiếng gào rống như thú hoang, bi thương, áp lực, tuyệt vọng, tựa như một con sơn ca nhuốm đầy máu tươi lang thang dưới vực thẳm.

Cô sẽ không tha thứ cho mình.

Trần Thanh Lễ đối xử ôn hoà với người Giang gia, nhưng không có nghĩa là không có điểm mấu chốt, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên nào dám cả gan nổi lên du͙© vọиɠ với vợ mình —— huống chi người này lại là em trai mà Lâm Lang tin tưởng, hành vi này càng không đáng tha thứ.

Anh lấy lại tinh thần, phảng phất như một con trâu đực hung mãnh bị tức tới đỏ mắt, đánh cậu ngã mạnh xuống đất, ngồi ở trên người Giang Khởi Vân đấm tới tấp vào cậu.

Đối phương từ bỏ chống trả, ánh mắt tan rã, không có một tia sinh cơ.

Máu tươi từ miệng mũi mãnh liệt tràn ra.

Cha Giang sợ ngây người, nếu đánh tiếp thì sẽ nháo ra mạng người đó! Mẹ Giang vội vàng chạy tới cũng thiếu chút nữa bị doạ mất đi ba hồn bảy phách, muốn ngăn lại cơn bạo hành của Trần Thanh Lễ, nhưng chàng trai đang trong cơn giận dữ nào có nửa phần lý trí, một tay đẩy mẹ Giang ngã trên mặt đất, vùng lên nắm tay tiếp tục đánh tơi bời.

Có lẽ... sắp chết rồi đi?

Giang Khởi Vân mơ mơ màng màng nghĩ, thế giới trước mắt sớm đã bị màu đỏ tươi bao trùm.

Có điều như vậy cũng tốt, nếu đã chết rồi, cậu không cần thừa nhận ánh mắt oán hận của Lâm Lang, không cần cố nén đau lòng nói chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, càng không cần một mình ôm ấp những hồi ức ôn nhu ấm áp lúc xưa, sau đó chết đi trong cô độc.

Thật ra như vậy cũng tốt, cậu vốn ôm ý niệm đồng quy vu tận đi vào phòng này, cậu muốn hung hăng xé rách cô, thề trở thành bóng ma trong lòng mà cô vĩnh viễn đều không quên được —— nếu không chiếm được, vậy huỷ hoại đi!

Người cậu thích, tuyệt đối không có đạo lý để cho người khác nhúng chàm!

Cho dù chết, cũng phải chết trong vòng tay của cậu.

Nhưng mà, cậu chung quy xem nhẹ tình yêu của mình dành cho cô.

Một khi nghĩ đến người kia sẽ bởi vì vậy mà hận cậu, oán cậu, cảm xúc hối hận tựa như thủy triều đem cậu bao phủ.

Bây giờ tốt rồi, cậu sắp chết, không còn cái gì để băn khoăn nữa.

Tình yêu của cô, hôn lễ của cô, nụ cười và nước mắt của cô, mọi thứ đều không còn liên quan gì đến cậu!

Giang Khởi Vân nhắm lại hai mắt, trở lại bình thường, lẳng lặng chờ đợi tử thần triệu hoán, khóe miệng thậm chí mơ hồ có thể thấy được ý cười nhợt nhạt.

Cho rằng chỉ cần chết đi là có thể giải thoát tội lỗi?

Ngây thơ!

Lâm Lang âm thầm cười khẽ.

Sống không bằng chết, ngày ngày phải sống trong sự sám hối, vậy mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với con người.

"Đủ rồi!"

Ai cũng chưa nghĩ đến, làm người bị hại cô dâu đột nhiên bổ nhào vào trên người Giang Khởi Vân, Trần Thanh Lễ thu thế không kịp, phía sau lưng cô ăn một quyền thật mạnh.

"Lâm Lang..." Chàng trai không biết nên làm gì.

Bên môi tràn ra màu máu đỏ tươi, theo hình dáng của cằm, một giọt một giọt rơi xuống trên má thiếu niên.

Ấm áp, ướŧ áŧ.

Người vốn dĩ gần chết bỗng nhiên mở to con ngươi, mặt của cô dần dần rõ ràng.

"Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Đừng đánh em ấy nữa! Em ấy... thật sự sẽ chết đó!" Cô dâu khóc kêu, tiếng nói nghẹn ngào, nước mắt trong suốt nháy mắt tràn ra cọ rửa vết máu trên mặt cậu.

"Chị..."

Cậu lẩm bẩm, làm như không thể tin được, chẳng sợ đã tới nước này, cô như cũ vẫn không bỏ được cậu, không bỏ được cậu đi tìm chết.

"Vân Vân, em sao rồi? Có đau chỗ nào không? Em cố nhịn một chút, nhất định phải kiên trì! Chị đi gọi xe cứu thương!" Nước mắt nện ở trên mặt, rất đau, đau đến mức làm trái tim cậu như bị kim đâm trúng.

Cậu hối hận.

Hối hận không chịu nghe lời cô đàng hoàng.

Hối hận luôn chọc cho cô lo lắng.

Hối hận về những ý tưởng dơ bẩn đê tiện đó của mình.

Hối hận... thương tổn một người không nên thương tổn nhất.

Dùng hết sức lực toàn thân, cậu gian nan vươn đôi tay run rẩy, muốn một lần cuối cùng chạm vào độ ấm của cô, nhưng mà giơ lên giữa không trung, cậu lại dừng lại.

Một tên khốn đê tiện giống cậu như thế, có tư cách gì đi cầu xin cô thương tiếc?

>>

Ngọn lửa trong mắt thiếu niên lặng lẽ dập tắt, tay, cũng dần dần rũ xuống

"Vân Vân, chị ở đây, chị ở đây, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, ở bên cạnh em mà!" Lâm Lang vội vàng nắm lấy cái tay kia, trong ánh mắt khϊếp sợ của đối phương, dính sát vào bên mặt mình, "Cho nên, xin em, nhất định phải kiên trì..."

Đến cuối cùng, khóc không thành tiếng.

"Xin em nhất định phải vì chị, tiếp tục kiên trì!"

"Chị xin em, xin em..."

Cậu khó khăn nuốt đi máu loãng trong miệng, muốn nói với cô, em không sao đâu, nhưng ý thức đã dần dần mơ hồ.

Cuối cùng liếc mắt một cái, là dáng vẻ vô cùng chật vật của cô, tóc hỗn độn, hai mắt khóc đến đỏ bừng.

Thực xấu, nhưng lại đẹp đến làm cậu tan nát cõi lòng.

-

-

"Rét ——"

Màn giường đen thẳm chớp mắt bị kéo ra, ánh mặt trời chói chang phía sau liên tiếp ùa vào phòng.

Người trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh.

"Giang, cậu lại gặp ác mộng?"

Người tới bất đắc dĩ nhún vai, "Tôi thật cảm thấy, cậu nên đi tìm cái bác sĩ tâm lý điều hoà cảm xúc một chút, bằng không mỗi ngày đều như vậy, cơ thể làm sao có thể chịu được đây?"

"Nếu cậu thật sự nhớ chị của cậu, về nước không phải là có thể rồi sao? Trên dưới bất quá chính là một tấm vé máy bay, cậu lại không phải mua không nổi. Còn nữa, cậu lại là ông chủ, nếu muốn nghỉ dài hạn gì đó thì đều không phải chỉ cần một câu của cậu thôi sao."

Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, chung quy vẫn không đáp lại vấn đề này.

Có một số việc, không phải đơn giản yes hay no là có thể giải quyết.

Nếu thật sự dễ dàng như thế, thì hắn đã không phải ở lại quốc gia xa lạ này lâu đến vậy, cắt đứt tất cả liên lạc, đến nỗi ý nghĩ về nước cũng không dám động qua.

Mười năm, hắn có một tòa thương nghiệp cao ốc của chính mình.

Tạm thời được coi là một nhân sĩ thành đạt.

Con gái nơi này mỹ lệ mà không thiếu nhiệt tình, lớn mật thổ lộ có rất nhiều, phù hợp thẩm mỹ của hắn, vưu vật tuyệt sắc cũng không ít, nhưng mỗi khi muốn tiếp cận, chiếm cứ đại não, trước sau vẫn là dáng vẻ khóc thút thít của người kia.

Cô chỉ đã khóc hai lần, lại làm hắn đến nay đau lòng như dao cắt.

Lúc niên thiếu từng động tâm một lần, hầu như đã hao hết tinh lực và nhiệt tình đối với tình yêu mà cả đời hắn sỡ hữu.

Mười năm trước, hắn may mắn thoát được tử vong, một khắc tỉnh lại trong phòng bệnh kia, cõi lòng hắn đầy vui sướиɠ muốn nhìn thấy cô.

Nhưng mà, cha Giang lại nói cho hắn, Lâm Lang mất máu quá nhiều, dưới tình huống cảm xúc dị thường kích động, còn không ngủ không nghỉ trông chừng hắn một đêm, thân thể đã sớm suy sụp, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Vị hôn phu của cô vừa nhìn thấy hắn, nếu không phải cha Giang ngăn cản, đã sớm muốn động thủ. Câu phẫn nộ chất vấn kia của anh ta, hắn hiện giờ vẫn còn nhớ rõ: tại sao loại người như hắn có thể sống sót, còn người vô tội bị hại như Lâm Lang lại hơi thở thoi thóp nằm trên giường bệnh không hề có sức sống?

Xuyên thấu qua cửa sổ hẹp dài trong suốt kia, sắc mặt tái nhợt suy yếu của cô khiến cho lòng người đau đớn.

Hắn không tin Phật, nhưng lại chỉ có thể thông qua loại phương thức vô căn cứ này, khẩn cầu Phật Tổ khai ân —— chỉ cần cô có thể tỉnh lại, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý!

Sau đó, hắn sẽ an tĩnh, không từ mà biệt rời đi thế giới của cô, không bao giờ lại về quấy nhiễu.

Hắn nhất định sẽ nói lời chúc phúc chân thành, chúc cô hôn nhân mỹ mãn, sớm sinh quý tử, cả đời đều bình bình an an, vô bệnh vô tai. Nếu có tai hoạ, toàn bộ trả thù lên người hắn thì được rồi.

Cô đã không thể chịu nổi bất luận thương tổn gì nữa.

Có lẽ là ông trời nghe được lời cầu nguyện của hắn, ba ngày sau, Lâm Lang tỉnh.

Hắn không dám tới nhìn cô, sợ bản thân mềm lòng, sợ bản thân đố kỵ, vì thế để lại một lá thư, mua một tấm vé máy bay, suốt đêm thoát đi cái thành thị có cô ở này, ra nước ngoài. Ở một nơi mà bất kỳ kẻ nào đều tìm không thấy, cắm rễ đặt chân.

Mỗi khi màn đêm tiến đến, nỗi nhớ ăn mòn đến xương.

Nhưng không sao cả, hắn đã quen rồi.

Ở chỗ này, thiên phú và sự chăm chỉ của hắn được công nhận, cuộc sống như cá gặp nước, chỉ là trừ bỏ một chút việc —— hắn khống chế không được nhớ tới cô, nhớ đến muốn mệnh, thỉnh thoảng ở đầu đường gặp gỡ người nào đó có chút giống cô, đều muốn tiến lên ôm lấy, hôn cô, không cho cô rời đi nửa phần tầm mắt của chính mình.

Tựa như nghiện rồi vậy.

Có khi hắn cũng sẽ đê tiện mà nghĩ, nếu lúc trước hắn không có dựa vào một câu kia của cô nhịn qua, mà là vĩnh viễn biến mất.

Cô có đau lòng hắn nhiều thêm một chút hay không?

Có thể hay không ở trong phòng của hắn trộm khóc thút thít?

Có thể hay không chỉ nhớ rõ những mặt tốt của hắn trong dĩ vãng?

Nhưng mà tất cả chuyện này, đều không có đáp án.